Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1754 - Chương 1754. Cmn, Đây Chính Là Một Đám Lưu Manh!

Chương 1754. CMN, đây chính là một đám lưu manh!
Chương 1754. CMN, đây chính là một đám lưu manh!

“Thượng tá Vương Đằng, để ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Lữ Nam tước, Lữ Thanh, thuộc hạ của Tam hoàng tử.” Tướng quân Mokallen nói.

“Thượng tá.” Lữ Thanh hơi ngẩn ngơ, nhìn về phía Vương Đằng. Hắn còn không biết Vương Đằng đã thăng chức đến quân hàm Thượng tá, trong lòng thật sự có hơi kinh ngạc.

“Nam tước!” Vương Đằng cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới người trước mắt này giống hắn, đều là Nam tước của đế quốc.

“Đoàn trưởng Vương Đằng thật sự là tuổi trẻ tài cao, mới vào quân đội không bao lâu cũng đã thăng chức đến Thượng tá.” Mắt Lữ Thanh sáng lên, nói.

Trong lòng hắn đã có hơi coi trọng, nhưng chỉ thế thôi. Đối với những người ở bên cạnh Tam hoàng tử quanh năm như bọn họ, thấy nhiều người có địa vị cao, sớm đã tập mãi thành thói quen.

“Quá khen, đều là do các vị tướng quân yêu quý thôi.” Vương Đằng cười ha ha nói.

“...” Tướng quân Mokallen cạn lời.

Tên này lại đang lừa người.

Chuyện mấy ngày trước hắn đã biết rồi, tên này lừa người thành thạo vô cùng, lừa hết những những tướng lĩnh như bọn họ vào tròng.

Nhưng ngược lại chẳng có ai cảm thấy việc Vương Đằng làm quá đáng. Người của Tam hoàng tử mới là thật sự quá đáng, lại đến quân đội kiếm chuyện, đây chẳng phải là đánh vào mặt bọn họ sao?

Hơn nữa nếu bọn họ không bảo vệ được Vương Đằng, chẳng phải là càng không có mặt mũi sao.

“Lữ Nam tước uống nước đi, sao không uống vậy, không hợp khẩu vị sao?” Vương Đằng hỏi.

“...” Lữ Thanh.

Thần cmn không hợp khẩu vị!

Một ly nước lọc, có thể có khẩu vị gì.

“Không cần khách sáo, ta cũng không khát lắm.” Lữ Thanh nói.

“Lữ Nam tước đang xem thường ta sao?” Vẻ mặt Vương Đằng chợt lạnh, hững hờ nói: “Ta có lòng tốt chiêu đãi các ngươi, các ngươi làm vậy là không nể mặt ta đâu.”

Vẻ mặt Lữ Thanh chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Đằng.

Còn chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy đâu.

Tên Vương Đằng quả nhiên không biết tốt xấu.

Bầu không khí trong phòng khách tức khắc căng thẳng lên.

“Khụ khụ.” Tướng quân Mokallen vội ho một tiếng, phá tan yên tĩnh.

“Đoàn trưởng Vương Đằng, đừng nói lời thừa thải nữa. Lần này ta tới, là phụng lệnh Tam hoàng tử mang Sweet trở về.” Lữ Thanh thu lại hàn quang trong mắt, điềm tĩnh nói.

“Lữ Nam tước, ngươi không nể mặt ta, sao ta phải nói chuyện với ngươi? Thứ cho ta không tiếp.” Vương Đằng đứng lên, muốn rời khỏi.

Tên khốn!

Sắc mặt Lữ Thanh đen lại, vốn cho rằng mang Tam hoàng tử ra là tên Vương Đằng này nhất định không còn dám hung hăng càn quấy nữa, không nghĩ tới hắn một lời không hợp bèn muốn rời đi, hoàn toàn không hành động theo lẽ thường.

“Xin dừng bước!” Lữ Thanh vội vàng lên tiếng. Nếu không thì nếu thật sự để Vương Đằng rời đi, phỏng chừng muốn gặp lại hắn không dễ dàng như vậy. Thế là hắn hít một hơi thật sâu, vô cùng uất nghẹn nói: “Nước này... ta uống!”

“Vậy mới đúng chứ.” Vương Đằng quay đầu lại nhìn đối phương uống xong, trên mặt mới lộ ra nụ cười, ngồi xuống lần nữa: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện chuộc người rồi đó.”

“Ta muốn mang Sweet đi, có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói.” Lữ Thanh đặt ly xuống, lấy lại dửng dưng ban đầu, lộ dáng vẻ như đã tính trước, nói.

“Vốn lẽ người của Tam hoàng tử, ta không dám giam.” Vương Đằng nói.

“...” Lữ Thanh.

Đánh rắm!

Còn không dám giam, ngay cả Tam hoàng tử ngươi cũng dám uy hiếp, còn chuyện gì mà không dám làm.

Tướng quân Mokallen đang uống một ngụm nước, xém chút phun hết một ngụm ra ngoài. Tên này dám không biết xấu hổ thêm chút sao.

“Nhưng mà tên Sweet gì đó dẫu sao cũng đã ầm ĩ đến đoàn Hổ Sát ta, gây tổn hại đến danh dự đoàn Hổ Sát ta. Nếu ta không làm gì, chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến danh dự đoàn Hổ Sát ta, cho nên ta thật sự là bất đắc dĩ mà làm thế thôi.” Vương Đằng không để ý đến vẻ mặt bọn họ, nói cực kỳ vô tội.

“...” Lữ Thanh nói: “Đoàn trưởng Vương Đằng, ngươi cứ nói thẳng điều kiện ra là được.”

“Lữ Nam tước, lời này của ngươi không đúng rồi, đừng làm như ta đang uy hiếp bắt chẹt vậy chứ.” Vương Đằng không vui nói.

Ngươi chính là đang uy hiếp bắt chẹt đó!

Lữ Thanh hít một hơi thật sâu lần thứ hai, chỉ có thể nói: “Sweet đã làm sai trước, không tính là uy hiếp bắt chẹt.”

“Vậy được, Lữ Nam tước quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa. Tam hoàng tử cũng nhất định vô cùng hiểu rõ đại nghĩa, có thể hiểu sự khó xử của ta.” Vương Đằng nói: “Đã như vậy, ta cũng không nêu ra yêu cầu gì quá đáng, các tùy tiện cho ba, năm trăm tỷ gì đó là được.”

“Phụt!” Lần này Tướng quân Mokallen mới thật sự phun ra một ngụm nước.

Tên này thật sự dám mở miệng!

Ba, năm trăm tỷ, thế này khác gì bắt chẹt đâu chứ?

Sắc mặt Lữ Thanh khó coi, nhìn chằm chằm Vương Đằng nói: “Nam tước Vương Đằng, ngươi thế này là hơi quá đáng đó.”

“Không phải chứ, giá tiền này đã cực kỳ phải chăng rồi. Vừa nãy lúc ngươi đi vào không thấy cửa chính đoàn Hổ Sát ta đều bị đập nát sao? Đây đều là do Sweet làm, còn có những cấp dưới của ta, hơn mấy trăm người bị đả thương, bây giờ còn đang tu dưỡng đây. Phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất vinh dự, còn có tiền thuốc men, phí sửa chữa,… vân vân. Ta không đòi ba, năm nghìn tỷ, đã là nể mặt Tam hoàng tử lắm rồi.” Vương Đằng bình chân như vại nói.

“...” Paige rốt cuộc không nhịn được, khóe miệng khẽ giật một cái.

Thì ra mấy ngày trước Vương Đằng bảo bọn họ phá cửa là để hôm nay lấy ra sao?

Còn có mấy trăm thương binh, chẳng lẽ không phải lúc đánh trận ở phòng tuyến thứ mười ba trước đó bị thương sao? Từ lúc nào lại biến thành nồi của Sweet rồi.

Mặt Lữ Thanh đều đen lại.

Tên Sweet thật đúng là đồ ăn hại, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Sai hắn đến làm một việc nhỏ mà thôi, thế mà làm thành dạng này, còn động thủ trước cửa đoàn Hổ Sát, đây chẳng phải là đánh vào mặt quân đội sao?

Làm cho hắn bây giờ bị động như thế.

Hắn thật sự muốn giết người.

“Ngươi đang đòi hỏi quá nhiều.” Lữ Thanh nói, sắc mặt khó coi.

“Nói nhảm, ta nói vậy đều là có lý có cứ, không tin ta cho ngươi xem danh sách này nè.” Vương Đằng không biết móc ra từ chỗ nào một chuỗi danh sách dài, quơ trước mặt Lữ Thanh.

Hết chương 1754.
Bình Luận (0)
Comment