Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1753 - Chương 1753. Phong Cách Này Rất Là Vương Đằng! (3)

Chương 1753. Phong cách này rất là Vương Đằng! (3)
Chương 1753. Phong cách này rất là Vương Đằng! (3)

Một yếu tố nữa là thức hải của Hư Vô Thôn Thú vô cùng rộng lớn và chắc chắn, Vương Đằng có thể tùy ý chế tạo, không cần phải cẩn thận dè dặt như trong thức hải của mình.

Điều này khiến cho phân thân Hư Vô Thôn Thú oán niệm sâu sắc.

Một ngày sau, trong thức hải của Hư Vô Thôn Thú, một tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ khổng lồ lặng lẽ trôi nổi ở đó, cao không thấy đỉnh.

Vương Đằng và phân thân Hư Vô Thôn Thú đồng thời xuất hiện, nhìn tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ này mà trầm trồ không thôi.

“Ta có hơi ghen tị đó.” Vương Đằng nói.

Tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ này to lớn hơn cả tòa tháp mà hắn từng rèn trước đây!

Chỉ có thể công nhận rằng không hổ là Hư Vô Thôn Thú, loại cự thú Tinh Không được ông trời ưu ái.

Ngay cả khi hắn xài hack thì giai đoạn này cũng không thể so sánh được.

“Hai ta là một thể, của ta không phải là của ngươi hay sao? Có gì mà phải ghen.” Hư Vô Thôn Thú dở khóc dở cười.

“Ha ha ha, có lý.” Vương Đằng không khỏi bật cười, tâm trạng rất tốt.

Hai tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ!

Có lẽ người sáng tạo ra ‘Phù Đồ Chân Kinh’ cũng không ngờ sẽ có người có thể rèn ra hai tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ!

Vương Đằng trở về hiện thực, bước vào phòng tắm để chuẩn bị tắm rửa.

Lần đúc tháp Cửu Bảo Phù Đồ này không còn đau khổ nữa, dù sao chịu khổ cũng là phân thân Hư Vô Thôn Thú, hắn hoàn toàn có thể che chắn.

Nhưng dù sao đó cũng là một việc cực khổ, tiêu hao không ít tinh thần của hắn, tắm rửa để thư giãn một chút.

Nhưng nghĩ tắm một mình kể có đôi chút quá cô đơn, không phù hợp với thân phận của hắn.

Thế là Vương Đằng thả Tào Giảo Giảo ra, lẳng khăn tắm cho nàng rồi ra lệnh: “Chà lưng cho ta.”

“...” Khó lắm Tào Giảo Giảo mới được thả ra, kết quả lại bị Vương Đằng bảo nàng đi chà lưng cho hắn, thế là trên trán nổi gân xanh, mặt đỏ phừng vì giận.

“Nhanh lên, là hầu gái mà ngươi chả có chút ý thức tự giác nào cả.” Vương Đằng nằm vào bồn tắm lớn bên cạnh, thúc giục.

Hắn không sử dụng ‘Mê Hoặc’ đối với Tào Giảo Giảo.

Kỹ năng ‘Mê Hoặc’ này quá thấp kém, không phù hợp với đẳng cấp của hắn.

Từ từ dạy dỗ mới thú vị.

Dù sao đã in hồn ấn, Tào Giảo Giảo cũng không thể phản kháng được, Vương Đằng không hề lo lắng nàng gây ra rắc rối gì.

Tào Giảo Giảo hít sâu một hơi, trợn mắt hung dữ nhìn bóng lưng Vương Đằng, sau đó lết đến chà lưng cho hắn.

... (đoạn này xin lược bớt mười ngàn chữ)...

Hơn nửa tiếng sau, Vương Đằng bước ra khỏi phòng tắm, theo sau là Tào Giảo Giảo vừa ôm một bụng u oán vừa đỏ mặt...

Vương Đằng tâm trạng khoan khoái rồi mới nhớ ra huân chương Trụ Quốc, hắn bèn đăng nhập vào vũ trụ hư cấu để điều tra.

Một đống tư liệu nhanh chóng hiện ra.

Vương Đằng đọc kỹ, mắt càng ngày càng sáng!

Lợi ích của huân chương Trụ Quốc này có thể tóm gọn trong hai chữ — đặc quyền!

Đúng vậy, chính là đặc quyền!

Huân chương Trụ Quốc đại diện cho đặc quyền trong mỗi lĩnh vực tại đế quốc Đại Càn, ví như như giáo dục hậu duệ, mua bán vật tư quan trọng hay giữ chức vụ trong chính phủ,… vân vân, tất cả đều có những ưu đãi nhất định.

Theo một góc độ nào đó thì đặc quyền của huân chương Trụ Quốc này còn lớn hơn cả tước vị Nam tước của hắn.

Ví dụ, hậu duệ của những người nắm giữ huân chương Trụ Quốc có thể vào thẳng trường học cao cấp nhất của đế quốc mà không cần thông qua kỳ thi nào, trong khi con cái của Nam tước vẫn phải vượt qua thi cử mới được vào học.

Ngoài ra, có một số vật tự quan trọng mà tước vị Nam tước của Vương Đằng cũng không thể mua được, nhưng một khi sở hữu huân chương Trụ Quốc thì lại có thể mua trực tiếp từ chính phủ đế quốc.

Còn về giữ chức vụ trong chính phủ, có được tước vị chưa chắc đã được nhận chức trong chính phủ, nhưng với huân chương Trụ Quốc thì chắc chắn sẽ kiếm được một chức vụ ngon nghẻ. Đương nhiên đây chỉ đối với bản thân người nắm giữ huân chương Trụ Quốc mà không phải con cháu.

Đây là sự khác biệt!

Ngoài ra, còn có nhiều đặc quyền khác nữa, đãi ngộ quả là không thể tốt hơn.

Sau khi đọc xong đống tư liệu thì Vương Đằng cũng không khỏi sinh lòng ham muốn, huân chương Trụ Quốc này mới là tượng trưng cho thân phận à nha!

Vương Đằng chờ ba ngày, mới có người đến chuộc đám người Sweet.

Hơn nữa còn đến cùng với tướng quân Mokallen.

Sau khi Vương Đằng hay tin thì tiếp đãi bọn họ tại đại sảnh tiếp khách của đoàn Hổ Sát.

Đại sảnh tiếp khách của đoàn Hổ Sát cũng không lớn, thậm chí cũng không thể nói là xa hoa, vô cùng đơn giản, cực kỳ phù hợp với phong cách trong quân. Đội

Sau khi đám người ngồi xuống, Vương Đằng sai người rót nước cho khách.

Người Tam hoàng tử phái tới lần này cũng là một người đàn ông xem chừng chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng mọi người ở đây không khó nhìn ra tuổi tác thật sự của hắn vượt xa hơn hai mươi tuổi rất nhiều.

Nhưng đối với võ giả cấp Hành Tinh trở lên, trong một trăm tuổi thật ra cũng xem như rất trẻ.

Thậm chí có một vài chủng tộc đặc biệt, trong khoảng năm trăm tuổi, thậm chí trong khoảng một nghìn tuổi đều vẫn còn đang ở thời kỳ vị thành niên.

Lúc này, người đàn ông nhìn nước trong ly trên tay, lông mày hơi cau lại không dễ nhận ra, ngay cả động vào cũng không động một lần. Đáy mắt còn loé lên vẻ khinh thường.

Từ xưa tới nay, chưa từng có ai cầm một ly nước lọc bình thường đến chiêu đãi hắn, tên Vương Đằng này quả nhiên không ra gì.

“Ngại quá, bản thân ta tương đối nghèo, không có gì tốt để chiêu đãi.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“...” Khoé miệng tướng quân Mokallen giật một cái.

Người khác nói lời này thì hắn tin, nhưng Vương Đằng nói thì hắn chẳng hề tin chút nào.

Hắn có biết chuyện Vương Đằng lấy ra một đống linh thực cấp Đại sư, cấp Tông sư chia sẻ với thành viên tiểu đội mình.

Nếu thế này còn kêu nghèo, vậy người khác chẳng phải là ăn mày à?

Paige đứng bên cạnh Vương Đằng mặt không biểu tình, nội tâm đã vững như chó.

Đây đều là thao tác cơ bản.

Thích ứng là tốt rồi.

“Đoàn trưởng Vương Đằng đừng khách sáo.” Người đàn ông kia nói.

Hết chương 1753.
Bình Luận (0)
Comment