Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1766 - Chương 1766. Người Tộc Ma Giáp Ta, Còn Chưa Tới Phiên Ngươi Tới Dạy Dỗ.

Chương 1766. Người tộc Ma Giáp ta, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy dỗ.
Chương 1766. Người tộc Ma Giáp ta, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy dỗ.

Hai bên trực tiếp dấy lên đại chiến. Không gian nhỏ hẹp trước mắt căn bản không thể chịu được công kích từ hai người. Mặc dù vách đá này do Đại Nham Khuê Giáp Long Thú khống chế những tảng đá lớn tạo thành, nhưng cũng không chắc chắn là bao, vách tường bốn phía đã bị đánh nát rất nhanh.

Ầm!

Trong đá vụn, Vương Đằng va chạm với Crosa, xông ra bên ngoài, phá vỡ sương mù, phóng lên không trung.

Động tĩnh bên này lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít loài Hắc Ám, chúng sôi nổi dừng chuyện trong tay, nhìn lên trên bầu trời.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đánh nhau!”

“Hai tên này điên rồi à, thế mà dám chiến đấu ở đây.”

“Bọn chúng muốn chết phải không?”

“Đại nhân sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.”

...

Loài Hắc Ám xung quanh dấy lên xôn xao, có con cười mỉa, có con trào phúng, có con hoảng sợ. Không ai không cảm thấy hai người này điên rồi.

Chỉ có Đại Nham Khuê Giáp Long Thú vẫn không hề có động tĩnh gì, tựa như chẳng hề chú ý tới hai vật nhỏ đang đánh nhau bên cạnh nó.

Có lẽ dưới cái nhìn của nó, hai tên này chỉ giống như hai con kiến đang đánh nhau.

Ầm! Ầm! Ầm...

Tiếng nổ vang không ngừng truyền đến từ trên bầu trời, càng ngày càng có nhiều loài Hắc Ám bị hấp dẫn tới. Thậm chí ngay cả loài Hắc Ám cấp cao trong toà nhà cũng bị kinh động, sôi nổi bay ra từ trong toà nhà.

Vài con loài Hắc Ám cả người tản ra hơi thở mạnh mẽ đứng giữa không trung, có loài Hắc Ám Huyết tộc, cũng loài Hắc Ám tộc Ma Giáp, tộc Cự Ma, tộc Ma Nga,… vân vân.

Xét từ hơi thở, bọn chúng thấp nhất cũng là tồn tại cấp Ma Hoàng trung vị.

Liếc mắt nhìn qua, khoảng chừng hơn mười mấy con.

“Ấy, Giáp Fred, là vật nhỏ tộc các ngươi kìa.” Một con loài Hắc Ám tộc Cự Ma khoanh hai tay, cả thân hình cường tráng khác thường. Nó đứng giữa không trung, ước chừng cao hơn năm mét, thoạt nhìn tựa như một người khổng lồ, hết sức kinh khủng. Nó đang nói với một con loài Hắc Ám tộc Ma Giáp bên cạnh cách đó không xa.

“Ha ha ha, vật nhỏ này không tệ đâu!” Con loài Hắc Ám tộc Ma Giáp kia cũng cao lớn vô cùng, cao khoảng chừng năm sáu mét, toàn thân mặc áo giáp đen, đôi mắt toả ra ánh đỏ. Nó không khỏi cười ha ha.

“Lấy thực lực cấp Ma Vương đối kháng với cấp Ma Hoàng hạ vị, từ lúc nào tộc Ma Giáp ta đã xuất hiện thiên tài thế này?” Một con loài Hắc Ám toàn thân đều là bộ xương đen, trong mắt trống rỗng loé lên ánh lửa màu u lam, hàm trên hàm dưới chợt mở chợt đóng, âm thanh khàn khàn truyền ra từ trong miệng nó.

“Tên nhóc Huyết tộc là tộc Bruch nhỉ, thế mà không làm gì được một tộc Ma Giáp cấp Ma Vương, thật sự mất mặt vô cùng.” Một con loài Hắc Ám tộc Ma Nga mở ra hai cánh, dần kích động. Có bột phấn bảy màu phiêu tán bay ra, lộng lẫy xa hoa. Diện mạo của nó lại vô cùng giống với phụ nữ nhân tộc bình thường, nét mặt tuyệt đẹp, trên đầu mọc hai sợi râu, có vẻ cực kỳ kỳ lạ. Lúc này nó hờ hững cười nói.

“Hừ!” Một con loài Hắc Ám Huyết tộc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi khó coi, không chút nghĩ ngợi, đột ngột vươn ra một bàn tay trắng nõn đánh về phía trước.

Mắt mấy con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị khác sáng lên, chúng cũng chưa ra tay.

Đột nhiên Vương Đằng cảm giác được sau lưng truyền đến một trận cuồng phong do nguyên lực hình thành, sắc mặt khẽ biến. Hắn đang muốn phản kháng, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, bỏ đi ý nghĩ phản kháng, chỉ ngưng tụ nguyên lực Hắc Ám toàn thân vào trong Ma Giáp, gia cố nó.

Theo Ma Giáp Thánh điển vận chuyển, ảo ảnh Ma Giáp bên ngoài Vương Đằng bùng lên ánh sáng đen loá mắt, gần như ngưng tụ thành thực thể.

Ầm!

Trong phút chốc, bàn tay loài Hắc Ám Huyết tộc đánh ra ngưng tụ thành một dấu tay màu đỏ sậm to lớn, rơi xuống trên người Vương Đằng và Crosa, làm cho bọn họ rơi xuống như đạn pháo.

Ầm vang!

Hai tiếng vang trầm đục truyền ra, khói bụi trên mặt đất nổi lên bốn phía.

“Ha ha, quả nhiên hai tên này bị đại nhân đánh.”

“Ta biết bọn chúng chết chắc rồi mà!”

“Dám chiến đấu ở chỗ này, quả thật là chán sống rồi.”

...

Nhìn thấy Vương Đằng và Crosa bị một bàn tay đập xuống mặt đất, rất nhiều loài Hắc Ám vui sướng khi người gặp hoạ.

Khói bụi từ từ tản đi, lộ ra tình hình trên mặt đất.

Crosa bị nện vào trong lòng đất, chỉ có thể nhìn thấy một cái hố sâu.

Mà Vương Đằng thì lại đứng trên mặt đất, chỉ có đất dưới chân vỡ ra giống như vết rách mạng nhện thôi.

Một cảnh này, khiến cho rất nhiều loài Hắc Ám trợn mắt hốc mồm, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tộc Ma Giáp lại còn có thể đứng vững dưới một đòn của đại nhân cấp Ma Hoàng trung vị!

“Tên khốn kiếp này...” Crosa từ trong hố sâu bò ra, mặc dù không bị thương quá nặng, nhưng lại có vẻ vô cùng nhếch nhác. Nó nhìn Vương Đằng cách đó không xa, sắc mặt đột nhiên trở nên càng thêm khó coi.

“Thú vị!”

Những loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị trên không sôi nổi lộ vẻ kinh ngạc.

Một tên cấp Ma Vương, thế mà chặn được đòn công kích của cấp Ma Hoàng trung vị, vật nhỏ tộc Ma Giáp này cũng ra gì đấy.

Sắc mặt loài Hắc Ám Huyết tộc Ma Hoàng cấp trung vị không được đẹp lắm. Chỉ là một tên cấp Ma Vương, thế mà chặn được công kích của nó.

Điều này khiến nó cảm thấy mình cực kỳ mất mặt trong một đám loài Hắc Ám đồng cấp.

Đôi mắt loài Hắc Ám Huyết tộc này loé ra ánh lạnh. Nó lại lần nữa vươn ra một tay, nguyên lực Hắc Ám ngưng tụ thành cự trảo, bắt xuống Vương Đằng bên dưới.

Ầm!

Cự trảo màu đen đập xuống trong tiếng nổ vang, bộc phát ra gió lốc nguyên lực mạnh mẽ, quét ngược bụi đất và cát đá trên mặt đất ra xung quanh.

Đệch!

Vương Đằng biến sắc, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Loài Hắc Ám Huyết tộc thật cmn vô sỉ!

Ra tay một lần thì thôi, còn muốn làm thêm lần nữa.

Hơn nữa lần này rõ ràng là đơn độc ra tay với hắn, hoàn toàn gạt bỏ loài Hắc Ám Huyết tộc bên cạnh ra bên ngoài.

ĐMM đây hoàn toàn là phân biệt đối xử.

Khốn kiếp!

Hắn đều đã thu bớt lại thực lực. Nếu không thì với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp đập nát đòn công kích vừa rồi, chứ không phải bị đập xuống mặt đất nhếch nhác.

Hết chương 1766.
Bình Luận (0)
Comment