Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1772 - Chương 1772. Người Bạn Nhỏ, Có Phải Ngươi Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Không?

Chương 1772. Người bạn nhỏ, có phải ngươi có rất nhiều dấu chấm hỏi không?
Chương 1772. Người bạn nhỏ, có phải ngươi có rất nhiều dấu chấm hỏi không?

Khó trách loài Hắc Ám tộc Ma Não này lại lén lút tìm đến, có vẻ sợ người phát hiện như vậy.

Đoán chừng không biết tên này đã phát hiện ra nơi đây như thế nào, muốn độc chiếm.

Nguyên thạch vô cấu rất quý hiếm, nguyên lực ẩn chứa trong đó còn quý giá hơn nguyên thạch có thuộc tính.

Nghe nói cường giả ngoài cấp Giới Chủ đều dùng nguyên thạch vô cấu để tu luyện.

Loài Hắc Ám tộc Ma Não kia muốn độc chiếm đều không hề kỳ quái.

Vương Đằng sờ cằm, ánh sao lấp lánh trong mắt, cảm thấy mình thật may mắn!

Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị.

Không uổng công hắn ngồi xổm cả một ngày, chờ tên này hiện thân ở đó.

Trong hang núi, Ukup xoa tay, lấy một cái xẻng đã chuẩn bị trước từ trong nhẫn không gian ra bắt đầu đào bới.

“Tạo hóa, đây thật sự là tạo hóa của Ukup ta, không ngờ lại có thể gặp được một mỏ quặng nguyên thạch vô cấu.”

“Vẫn là Ukup ta lợi hại, lúc trước đi ngang qua đây, vừa liếc mắt đã nhận ra nơi đây có chứa mỏ quặng.”

Vừa đào còn vừa lẩm bẩm, nó có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Nhưng đào rồi lại đào, nó bắt đầu oán trách.

“Đều do thân hình này quá gầy yếu, nếu không ta đâu cần ra sức đào như vậy, tùy tiện đã có thể lấy nguyên thạch vô cấu từ trong lòng núi ra.”

Ukup oán niệm đầy bụng, thì thào lẩm bẩm: “Hừ, may mà có nguyên thạch vô cấu này, tốc độ hấp thu thể linh hồn của ta sẽ nhanh hơn rất nhiều. Chờ hấp thu xong linh hồn của thân thể này, thực lực của ta chắc chắn sẽ mạnh hơn Busenger kia.”

“Không phải chỉ cứu ta về thôi sao, tỏ vẻ với ta khắp nơi, còn thường xuyên dạy dỗ ta, thật sự coi mình là gì chứ, chờ thực lực của ta đột phá, nhất định sẽ khiến hắn bẽ mặt.”

Keng!

Đào trong chốc lát, cái xẻng giống như đã đụng phải một vật thể cứng rắn, phát ra tiếng vang keng thanh thúy.

“Đào được rồi!” Ánh mắt Ukup tỏa sáng, vứt bỏ cái xẻng trong tay, trực tiếp úp sấp người lên trên vách đá, quả nhiên nhìn thấy được một tinh thạch màu trắng lớn chừng nắm tay đang lóe ra sáng rọi bên trong tảng đá màu vàng đất.

“Viên nguyên thạch vô cấu này khá lớn, cũng đủ để cho ta tu luyện.” Ukup mừng rỡ, ra sức đào lên.

“Cực khổ rồi!”

Đúng lúc này, một giọng nói rất đột ngột vang lên trong hang núi.

“Ai?” Đồng tử trong mắt Ukup co rụt, tuy rằng cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc, nhưng lại không kịp nghĩ nhiều, vội vàng quay đầu lại.

Bịch!

Nghênh đón nó lại một vật thể hình chữ nhật màu vàng tím.

Ukup vốn không phản ứng kịp, đầu lập tức bị nện trúng, lỗ tai ong ong, trước mặt bỗng tối sầm, ầm ầm ngã xuống đất.

Nguyên thạch vô cấu mới đào ra trong tay cũng lăn rơi trên mặt đất.

“Đây là nguyên thạch vô cấu sao!” Vương Đằng nhặt nguyên thạch vô cấu trên mặt đất lên, đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát, hơi kỳ lạ.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này, cảm nhận sơ qua, năng lượng ẩn chứa bên trong tinh thạch thật sự là năng lượng cực kỳ tinh thuần.

Loại năng lượng này có khác biệt rất lớn với nguyên lực bình thường, không hề giống với tất cả các loại thuộc tính, nhưng nếu như cẩn thận cảm ứng, giống như lại tồn tại một điểm chung nào đó.

Một loại nguyên lực ẩn chứa tất cả biến hóa, giống như có thể chuyển hóa làm nguyên lực của thuộc tính, kỳ lạ vô cùng.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Lúc này, Ukup đã tỉnh lại. Nó nhìn Vương Đằng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, ánh mắt trừng to đến mức tận cùng, giống như gặp quỷ nhìn hắn.

“Gõ chết ngươi ~” Vương Đằng cười tủm tỉm ngồi xuống.

Người bạn nhỏ, có phải có rất nhiều dấu chấm hỏi không?

“…” Toàn thân Ukup đều không ổn, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, vô số dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu nó.

Vì sao tên khốn này lại ở đây?

Tại sao hắn lại ở trong này???

Một người không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện ở nơi nó không muốn bị lộ ra nhất.

Cảm giác kia thật sự khiến cho nó muốn phát điên.

“Ngạc nhiên không? Ngoài ý muốn không?” Vương Đằng cười hề hề nói.

Ukup không định ngồi chờ chết, tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, một con dao găm màu đen xuất hiện trong tay, đâm mạnh vào đầu Vương Đằng.

Vương Đằng lại không nghiêng đầu đi, trực tiếp giơ tay túm lấy cổ tay nó, cười nói: “Bạn bè cũ gặp mặt, kích động như vậy cơ à?”

Ai cmn là bạn bè cũ của ngươi!

“…” Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Ukup, nó phát hiện thân thể này thật sự quá yếu, hoàn toàn không thể nào là đối thủ của nhân loại trước mắt.

“Đúng rồi, còn phải cảm ơn ngươi đã tìm mỏ gốc vô cấu này giúp ta đấy.” Vương Đằng vừa gỡ con dao găm ở trên tay hắn xuống vừa nhàn nhạt nói.

“Phụt!” Ukup buồn bực đến muốn phun ra một ngụm máu.

Mỏ gốc vô cấu của nó!

Đây là mỏ gốc vô cấu nghiêm chỉnh chứ không phải chỉ có một hai khối nguyên thạch vô cấu. Số của cải to lớn như thế, chẳng lẽ lại tiện nghi cho Nhân tộc này sao?

Vừa nghĩ đến kết quả này, nó chỉ muốn đụng đầu tới trước chết đi.

“Đừng như vậy, dù sao ngươi vẫn thu hoạch được lòng cảm kích của ta.” Vương Đằng thấy nó có dáng vẻ như vậy, không nhịn được an ủi.

“Nhân tộc, ngươi không chết tử tế được.” Ukup giận dữ trừng mắt nhìn Vương Đằng, chỉ mong cắn xé hắn thành mảnh nhỏ.

“Haizz, loài Hắc Ám nhà ngươi sao không biết tốt xấu gì thế, ta có ý tốt an ủi ngươi, ngươi lại còn mắng ta.” Vương Đằng lắc đầu thở dài.

“Ta…!#@@$~” Ukup bị chọc tức đến không nói được thành lời.

Tại sao lại có người vô sỉ đến như thế chứ?

“Được rồi, tâm sự đến đây thôi, tiếp theo phải làm chuyện chính.” Vương Đằng cười như không cười nhìn nó, đôi mắt đột nhiên lóe lên một sáng rọi quỷ dị.

Mê Hoặc!

Ukup lập tức cảm thấy không ổn, nhưng ánh mắt của Vương Đằng lại giống như một vòng xoáy sâu thẳm không thấy đáy, lập tức hút tinh thần của nó vào.

Không biết qua bao lâu, Ukup chậm rãi thức tỉnh lại, nhìn Vương Đằng ở trước mặt, cung kính mở miệng nói: “Chủ nhân!”

Trong hang động.

Tình hình đột nhiên xuất hiện nghịch chuyển cực lớn.

Bầu không khí ban đầu đầy mùi thuốc súng, lúc này lại trở nên hòa hoãn.

Vương Đằng ngồi trên tảng đá bên cạnh, Ukup thì lại đứng cung kính trước mặt hắn, đâu còn dáng vẻ hung hăng hận không thể xé vụn Vương Đằng vừa rồi.

Hết chương 1772.
Bình Luận (0)
Comment