Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1773 - Chương 1773. Kể Từ Bây Giờ Ngươi Chính Là Một Thợ Mỏ Vinh Quang!

Chương 1773. Kể từ bây giờ ngươi chính là một thợ mỏ vinh quang!
Chương 1773. Kể từ bây giờ ngươi chính là một thợ mỏ vinh quang!

Ukup cũng rất hoang mang.

Rõ ràng nó vẫn vô cùng căm hận tên nhân loại này, nhưng không biết tại sao, tận đáy lòng lại bất giác tự xem hắn thành chủ nhận của chính mình!

Không thể phản kháng!

Không hợp lý!

Chuyện này cực kì không hợp lý!

Nội tâm Ukup không tự nguyện. Nó bán mạng giẫy giụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi loại trói buộc đến từ tận sâu trong ý thức.

Điều này khiến sắc mặt nó tái nhợt, trán không ngừng túa ra mồ hôi lại.

Cho dù ngoài mặt vẫn là biểu cảm cung kính.

Hai loại biểu cảm mâu thuẫn xuất hiện trên mặt nó, rõ ràng vô cùng quỷ dị.

Đáng sợ!

Quá đáng sợ!

Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

Ukup thầm gào thét trong lòng, ngay sau đó đột nhiên sững sờ, trong đầu dường như có một dòng điệt vụt qua.

Hình như nó đã nghĩ ra gì đó!

Ma noãn!

Đây là Mê Hoặc của ma noãn!

Toàn thân Ukup như sắp nổ tung, trong lòng kinh hãi đến cực hạn, sắc mặt ngày càng trắng bệch. Nó cảm thấy cực kì khó tin.

Chuyện này sao có thể xảy ra chứ!

Hắn rõ ràng là một con người, sao lại biết lực Mê Hoặc của ma noãn.

Còn dùng trôi chảy như thế.

Vừa rồi nó vừa không cẩn thận đã lập tức trúng chiêu, vốn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì đang xảy ra.

Vương Đằng không quan tâm nội tâm nó kinh hãi giẫy giụa thế nào, ‘hạt giống Mê Hoặc’ đã trồng xuống, nó không thể phản kháng được nữa.

Chuyện đã có kết cục.

“Ngươi tên Ukup sao?” Vương Đằng nhàn nhạt hỏi.

“Vâng, đại nhân.” Ukup vô cùng kháng cự, nhưng chẳng thấm vào đâu. Nó không chống cự nổi hạt giống Mê Hoặc trong lòng, mở miệng cực kì thành thật.

“Các ngươi giấu ma noãn ở đâu?” Vương Đằng hỏi thẳng thừng vào vấn đề quan trọng nhất.

Sắc mặt Ukup biến sắc, tên con người này quả nhiên là đến vì ma noãn. Nó mấp máy môi, muốn ngăn chặn bản thân mở miệng, nhưng vẫn truyền ra âm thanh: “Ma noãn ở trong tay Ngột Não Ma Hoàng đại nhân.”

(ー`′ー)

Tại sao nó lại không quản được miệng mình vậy chứ?

Ukup thoáng chốc thật muốn khóc.

“Cái gì, Thọt Não Ma Hoàng?” Vương Đằng sững người.

Đây là cái tên kỳ lạ gì vậy chứ?

“Là Ngột Não, không phải Thọt Não.” Sắc mặt Ukup khẽ biến. Nó vội vàng nhắc nhở, dường như vô cùng sợ hãi cái tên Ngột Não Ma Hoàng đó.

“Không cần biết ngươi Ngột Não hay Thọt Não, dù sao đều rất kì lạ.” Vương Đằng cạn lời nói.

“...” Ukup.

Ngươi đã nói như vậy rồi, ta còn có thể nói gì.

Ma Hoàng đại nhân, là tên nhân tộc này nói, không liên quan gì đến ta.

Nó âm thầm khấn vái trong lòng, ngàn vàn lần đừng bị Ngột Não Ma Hoàng đại nhân biết, nếu không phỏng chừng nó sẽ chết rất khó coi.

“Tên Thọt Não Ma Hoàng này là cấp Ma Hoàng thượng vị?” Vương Đằng lại nhíu mày.

“Vâng.” Ukup gật đầu nói, trong lòng có chút khoái chí. Bây giờ biết sợ rồi, Ngột Não Ma Hoàng đại nhân chính là quan tổng chỉ huy đại quân xâm lược nhân tộc lần này, thực lực thâm sâu khó dò. Há là kẻ mà một võ giả cấp Hằng Tinh cỏn con có thể chống cự, còn dám ngấp nghé ma noãn, đúng không biết sống chết.

“Có hơi phiền phức rồi.” Vương Đằng âm thầm thở dài một hơi.

Ma noãn trong tay loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, hắn có thể đoạt nó về không?

“Ma noãn bị Thọt Não Ma Hoàng mang bên người, hay là để ở đâu?” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, hắn lại hỏi.

“Chuyện này…” Ukup âm thầm chấn động.

Nó cố ý đánh lừa người nghe, không ngờ vẫn bị tên nhân tộc này nhìn ra.

“Nói!” Vương Đằng khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn nó trừng trừng. Xem ra ảnh hưởng của ‘hạt giống Mê Hoặc’ vẫn chưa đủ sâu rồi, tên tộc Ma Não này lại có thể dùng phương thức này thực hiện chút phản kháng nhỏ nhoi.

Nhưng cũng không sao, theo thời gian dần trôi, ảnh hưởng của ‘hạt giống Mê Hoặc’ sẽ càng ngày càng sâu, khiến nó căn bản không thể ý thức được.

“Ở trong phòng của Ngột Não Ma Hoàng đại nhân, không thể mang theo bên mình được.” Cuối cùng Ukup vẫn phải nói.

Ánh mắt Vương Đằng bất giác sáng bừng, nếu là như vậy, vẫn có chút hi vọng nha.

Hắn trầm ngâm một chút, hỏi: “Ngột Não Ma Hoàng bình thường đi ra ngoài lúc nào?”

“Chuyện này thì ta không biết.” Ukup lắc đầu nói đầu nói: “Cho dù đại nhân có ra ngoài, cũng không phải chuyện bọn ta có thể biết được.”

Vương Đằng thoáng nhìn nó, thấy nó không giống như đang nói dối, chỉ có thể bó tay.

Thực ra, hắn sớm đã nghĩ đến sẽ như thế này. Con Ngột Não Ma Hoàng cấp Ma Hoàng thượng vi kia đại khái là kẻ mạnh mẽ nhất lần xâm lăng này, loài Hắc Ám khác sao có thể nắm được hành động của nó.

Tiếp theo hắn lại hỏi một vài vấn đề, biết được chuyện bản thân muốn biết, sau đó đá một chân lên trên người nó: “Được rồi, đi đào mỏ đi, kể từ hôm nay ngươi chính là một thợ mỏ quang vinh.”

Trời đất thần phật ơi thợ mỏ quang vinh!

Rốt cuộc nó quang vinh ở chỗ nào chứ.

Ta không cần…

Ukup: o(╥﹏╥)o

Đây rõ ràng là mỏ khoáng của nó, kết quả hiện tại nó ngược lại biến thành thợ mỏ!

Đây là nỗi đau khổ dường nào!

Ukup muốn khóc, nhưng chỉ có thể cầm lấy cái xẻng trên mặt đất, hì hục đào mỏ gốc vô cấu.

“Đúng rồi, không được hấp thu linh hồn của thân thể đó nữa, để nàng ấy tiếp tục ngủ say là được rồi.” Vương Đằng đột nhiên nhớ đến chuyện này, vội vàng nói.

Moira đáng thương. Vì không bị phát hiện, Vương Đằng chỉ có thể ra hạ sách thế này, hiện tại vẫn chưa phải lúc nàng tỉnh lại.

“Vâng!” Ukup càng thống khổ hơn.

Mỏ gốc vô cấu mất rồi cũng thôi đi, hiện tại ngay cả thể linh hồn thơm phưng phức cũng bay mất.

Ma Hoàng đại nhân, ngươi mau bóp chết tên khốn này đi, thuộc hạ của ngươi đang phải chịu đối xử vô nhân đạo đây.

Nó biết, chỉ khi Vương Đằng chết đi, nó mới có thể thoát khỏi khống chế của Mê Hoặc.

Vương Đằng không biết con loài Hắc Ám tộc Ma Não này đang mắng chửi hắn thế nào trong lòng. Lúc này hắn quan sát mỏ gốc vô cấu trong tay, giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu: “Đây là mỏ gốc vô cấu sao?”

“Ừm.” Vương Đằng gật đầu.

“Vận may này của ngươi đúng là không ai sánh bằng.” Viên Cổn Cổn nói.

“Ha ha ha, thời tới cản không kịp.” Vương Đằng bất giác mỉm cười.

Hết chương 1773.
Bình Luận (0)
Comment