Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1774 - Chương 1774. Kể Từ Bây Giờ Ngươi Chính Là Một Thợ Mỏ Vinh Quang! (2)

Chương 1774. Kể từ bây giờ ngươi chính là một thợ mỏ vinh quang! (2)
Chương 1774. Kể từ bây giờ ngươi chính là một thợ mỏ vinh quang! (2)

Mỏ gốc vô cấu là tài nguyên tu luyện mà ngay cả cường giả cấp Giới Chủ cũng vô cùng khát khao. Hắn có thể tìm được mạch khoáng, đâu chỉ là vận may có thể hình dung, đúng hơn là tốt đến không thể tốt hơn.

Có điều hắn nhanh chóng chú ý đến tốc độ đào mỏ của loài Hắc Ám Ma Não này thật sự rất chậm, đào nửa ngày mới đào được hai viên mỏ gốc vô cấu ra.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, phất tay một cái, Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức xuất hiện trong hang động.

Trải qua tu luyện trong khoảng thời gian này, hiện tại Thiết Giáp Viêm Hạt đã là tinh thú mạnh mẽ cấp Vương cửu giai, dùng để đào khoáng vừa hay.

Nói đục lỗ rất chuyên nghiệp!

“Ể, dao động nguyên lực nồng đậm như vậy.” Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức cảm giác được sự dị thường ở xung quanh, ánh mắt rực sáng nói: “Chủ nhân, cuối cùng ngươi đã nhớ đến ta rồi sao, huhuhu… ta còn tưởng ngươi sắp vứt bỏ ta rồi. Gần đây tiểu Bạch được lợi ích đang lột xác, ta lại không tấn thăng thêm, sắp lạc hậu rồi.”

“Ngươi có hiểu lầm gì không vậy?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái nói.

“Hả?” Thiết Giáp Viêm Hạt thẫn thờ, cẩn thận hỏi: “Lẽ nào món hời của nơi này không phải cho ta sao?”

“Không, nó không phải món hời của ngươi, nó là món hời của ta.” Vương Đằng liếc nhìn nó, nhàn nhạt nói.

Thiết Giáp Viêm Hạt: (# ̄~ ̄#)

Lại thêm một thợ đào mỏ nữa.

Trong hang động u ám, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang cố gắng đào hố.

Thiết Giáp Viêm Hạt nhanh hơn Ukup rất nhiều, mặc dù về sức mạnh thì nó không bằng Ukup, nhưng bây giờ Ukup lại không phát huy ra sức mạnh nên có, cho nên tốc độ chậm hơn.

Nhưng Ukup liếc nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt ở bên cạnh, trong lòng đầy sự khinh thường: “Hờ, con bọ cạp lớn này có phải là bị ngu không đấy, bị con người xem như cu li mà còn cố gắng như thế. Nếu ta có chủ nhân như vậy, thì đã đập đầu chết ở đây từ lâu rồi.”

Dường như nó đã quên mất, mới vừa rồi ai còn một tiếng chủ nhân hai tiếng chủ nhân.

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa thì ta ăn ngươi luôn đấy.” Thiết Giáp Viêm Hạt cảm nhận được ánh mắt của Ukup, quay đầu trừng mắt nhìn nó, hung dữ nói.

“Hừ, có gan thì ngươi ăn ta đi.” Ukup không dám láo xược trước mặt Vương Đằng, nhưng lại không sợ Thiết Giáp Viêm Hạt, hừ lạnh nói.

“Ái chà chà, vẫn còn cứng miệng à.” Thiết Giáp Viêm Hạt tức giận.

“Đào nhanh lên, đừng phí lời nữa.” Vương Đằng khẽ quát một tiếng: “Đào xong rồi, thì ta đưa nó cho ngươi dạy dỗ một trận.”

Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức mừng rỡ, cười nói: “Ha ha, cảm ơn chủ nhân.”

Nói rồi đắc ý nhìn Ukup, ánh mắt hung ác, nó nhìn từ trên xuống, hình như đang suy nghĩ xem nên hạ thủ từ đâu mới tốt.

Ukup: o(╥﹏╥)o

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Nó đường đường là tinh anh của tộc Ma Não, từ lúc nào đã đến phiên linh sủng dạy dỗ vậy.

Đáng ghét!

Có sự tham gia của Thiết Giáp Viêm Hạt, tốc độ đào mỏ nhanh hơn rất nhiều. Một đêm trôi qua rất nhanh, mỏ gốc vô cấu chỉ đào được gần một nửa, phần lớn còn lại vẫn chưa đào xong.

Nhưng Vương Đằng và Ukup nhất định phải quay về, nếu không sẽ dẫn tới sự hoài nghi của loài Hắc Ám khác.

Vương Đằng để Thiết Giáp Viêm Hạt ở lại, còn cho nó một trang bị không gian, để nó đào hết chỗ đá mỏ gốc vô cấu còn lại ra.

Buổi tối hắn sẽ tới, đến lúc đó thì đưa Thiết Giáp Viêm Hạt đi cùng.

“Ukup, hẳn là ngươi biết cái gì nên làm, cái gì nên nói, và cái gì không nên làm, cái gì không nên nói.” Lúc đi ra khỏi hang động, Vương Đằng nhìn Ukup, lạnh nhạt nói: “Ta muốn giết ngươi chỉ cần một ý niệm mà thôi.”

“Ta biết.” Ánh mắt Ukup ngọ nguậy. Nó im lặng một chút, cuối cùng sự sợ hãi cái chết vẫn chiến thắng tất cả, gật đầu cay đắng nói.

Trên thực tế, Vương Đằng trồng ‘hạt giống Mê Hoặc’ cho nó đã khiến tâm tính của nó bắt đầu âm thầm nảy sinh biến hóa.

“Đi đi.” Vương Đằng khoát tay.

Ukup rời đi, nhanh chóng biến mất trước mặt Vương Đằng.

Vương Đằng không muốn để bại lộ thân phận tộc Ma Giáp của mình, cho nên mới sử dụng thân phận con người gặp mặt nó, để bản thân mình vẫn núp ở trong bóng tối.

Cứ như vậy, cho dù Ukup cũng không thể đoán được rằng trên thực tế Vương Đằng đang ở trong hang ổ của bọn nó.

Vương Đằng lại biến thành dáng vẻ của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp, lượn quanh một vòng, trở lại nơi ở của tộc Ma Giáp từ một lối đi khác.

“Giáp Đằng Ưng, ngươi đi đâu đấy? Hôm nay đến phiên ngươi đi tuần tra.” Giáp Ohad vừa nhìn thấy hắn, thì vội vàng nói.

“Ta ra ngoài tu luyện, giờ đi tuần tra ngay đây.” Vương Đằng không giải thích nhiều, trực tiếp nói.

“Mau đi đi.” Giáp Ohad đã quá quen với sự xuất quỷ nhập thần của Vương Đằng, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu rồi thúc giục hắn mau đi tuần tra.

Vương Đằng mang theo tiểu đội của mình, đi vào khe núi.

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x300’

‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x400’

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x200’

‘Thiên phú Hắc Ám cấp Thánh x100’

...

Từng bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong cơ thể Vương Đằng, khiến nguyên lực tinh thần hệ Thổ và nguyên lực tinh thần Hắc Ám của hắn tăng lên rất nhiều. Thiên phú Hắc Ám cấp Thánh và thiên phú hệ Thổ cấp Thánh cũng tăng lên một ít.

Nhưng bong bóng thuộc tính hôm nay nhặt được không nhiều như lần đầu tiên, có lẽ bong bóng thuộc tính trước đó là thành quả của việc tích cóp trong thời gian dài.

Thời gian bong bóng thuộc tính tồn tại không hề cố định.

Một số nơi đặc biệt, hoặc là sức mạnh của cường giả khá lớn mạnh, thì thời gian duy trì của bong bóng thuộc tính rơi ra sẽ dài hơn.

Đại Nham Khuê Giáp Long Thú vô cùng lớn mạnh, cho nên bong bóng thuộc tính nó làm rơi xuống đương nhiên cũng có thể duy trì trong thời gian dài.

Chính vì vậy, Vương Đằng mới không cần ngày nào cũng đến nhặt thuộc tính, thỉnh thoảng đợi đến lúc đi tuần tra rồi nhặt cũng không muộn.

Kết thúc ngày tuần tra, lúc Vương Đằng quay lại nơi ở của tộc Ma Giáp, thì phát hiện những tộc Ma Giáp này dường như khá phấn khích, hơn nữa còn đang thảo luận cái gì đó.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Vương Đằng hỏi Giáp Ohad.

Hết chương 1774.
Bình Luận (0)
Comment