“Chút nữa giữa các tộc sẽ tiến hành trận chiến đấu so tài, ngươi quên rồi à?” Giáp Ohad lau thanh chiến đao màu đen to lớn, nói.
“Cuộc chiến đấu so tài?” Vương Đằng không khỏi sửng sốt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không để lộ ra chút nào, để tránh bị nhìn ra manh mối.
Tiếp theo, hắn nói bóng nói gió với thành viên trong tiểu đội một hồi, mới biết thì ra cuộc chiến đấu so tài này, cách một khoảng thời gian thì sẽ tổ chức một lần. Những loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị kia sẽ xuất hiện quan sát, nếu biểu hiện tốt, còn có thể lấy được phần thưởng của bọn chúng.
Loài Hắc Ám vô cùng hiếu chiến, nếu không cho bọn chúng một sân chơi, thì đoán chừng sẽ bị ngộp chết, rất dễ xảy ra các loại xích mích mâu thuẫn.
Cho nên loài Hắc Ám cấp cao mới quyết định cách một khoảng thời gian sẽ tổ chức thi đấu so tài một lần.
Thỉnh thoảng ban tặng vài món đồ, càng khiến loài Hắc Ám bên dưới càng hăng máu hơn, còn có thể kích thích dục vọng thắng bại của bọn chúng, từ đó thúc đẩy bọn chúng nỗ lực tu luyện hơn, rất có ích với việc thăng cấp toàn thể chiến lực.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, đột nhiên cảm thấy mình cũng phải tham gia không nhỉ?
Chuyện khác không làm được, ngược đãi loài Hắc Ám chút chút thì hắn vẫn có thể làm được.
“Giáp Đằng Ưng, lát nữa biểu hiện hăng hái một chút, với sức mạnh của ngươi, chắc chắn có thể lấy được phần thưởng của đại nhân.” Giáp Ohad nhắc nhở.
“Yên tâm, ta sẽ làm vậy.” Khóe miệng của Vương Đằng lộ ra một nụ cười, dưới vẻ ngoài của tộc Ma Giáp, lộ ra vô cùng dữ tợn.
Không biết tại sao, Giáp Ohad cảm thấy hắn cười có hơi kỳ lạ.
Màn đêm buông xuống.
Dưới lớp sương mù dày đặc, xung quanh càng có vẻ u ám hơn, nhưng đối với loài Hắc Ám, giờ lại là thời gian tha hồ vui chơi.
Trên bãi đất trống của khe núi, một đám loài Hắc Ám tụ tập ở đây, âm thanh ầm ĩ xông thẳng lên trời, nhưng dường như bị một luồng sức mạnh vô hình ngăn lại, không thể truyền ra ra bên ngoài.
“Khá lắm, quả là quần ma loạn vũ!” Vương Đằng quan sát xung quanh, liên tục tặc lưỡi.
Đúng lúc này, mấy bóng người có khí tức mạnh mẽ xuất hiện trên không trung, chính là đám cấp Ma Hoàng trung vị Giáp Fred.
Sau khi bọn chúng xuất hiện, chúng rối rít quỳ một chân xuống, mặt hướng về phía đỉnh của tòa nhà trên lưng Đại Nham Khuê Giáp Long Thú, cao giọng nói: “Cung nghênh Ngột Não Ma Hoàng!”
“Cung nghênh Ngột Não Ma Hoàng!” Sắc mặt của loài Hắc Ám bên dưới cuồng nhiệt, cũng vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng hô to.
Vương Đằng xen lẫn trong đám loài Hắc Ám cũng giả bộ hô lên hai tiếng.
Hắn cảm thấy mình càng ngày càng giống loài Hắc Ám rồi.
Sau đó hắn nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy trên đỉnh tòa nhà, một bóng dáng vô cùng cao lớn đi ra từ trong hư không, cao khoảng bảy tám mét, giống như thần linh của loài Hắc Ám. Sương mù màu đen quấn khắp người nó, khiến người khác không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của nó, chỉ có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh như có như không tỏa ra từ trên người nó.
Sự xuất hiện của Ngột Não Ma Hoàng đã hoàn toàn đốt cháy bầu không khí xung quanh.
Tất cả loài Hắc Ám đều nhìn nó một cách cực kỳ điên cuồng, người không biết, còn tưởng rằng bọn nó nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế.
“Đứng lên đi.”
Đôi mắt của Ngột Não Ma Hoàng lạnh lùng nhìn loài Hắc Ám phía dưới xuyên qua lớp sương mù dày đặc, giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
“Tạ ơn Ma Hoàng!” Các loài Hắc Ám cùng hô lên.
“Những loài Hắc Ám này như môn đồ tà giáo vậy.” Vương Đằng cạn lời nói.
Nhưng không thể không thừa nhận, áp lực Ma Hoàng này gây ra cho hắn quả thực rất lớn. Thậm chí Vương Đằng còn không dám nhìn nó, sợ bị nó nhìn ra nguyên hình.
“Chết rồi, không bị phát hiện đấy chứ?” Vương Đằng hơi lo lắng trong lòng.
Nhưng nghĩ lại, biến hóa của hắn đã được coi như là không chê vào đâu được. Trong cơ thể, ngoại trừ nguyên lực Hắc Ám, thì những nguyên lực khác đều đã rút lại vào trong biển Hư Vô, không lộ ra chút nào.
Nếu như vậy mà còn bị phát hiện, vậy thì hắn chỉ có nước chạy trốn.
May mà hình như Ngột Não Ma Hoàng không phát hiện ra hắn, lúc này nó ngồi ở trên không trung.
Khi nó ngồi xuống, sương mù cũng nhanh chóng ngưng tụ thành một vương tọa, bọc thân hình to lớn của nó lại.
Những loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị kia trực tiếp đứng ở xung quanh Ngột Não Ma Hoàng, tỏ ra vô cùng cung kính.
“Bắt đầu đi!”
Ngột Não Ma Hoàng vung tay lên, mặt đất đột nhiên chấn động.
Ầm ầm ầm!
Tiếng vang lớn truyền ra, đất bằng nâng lên, biến thành một võ đài sần sùi to lớn.
Vương Đằng không khỏi quay đầu nhìn Đại Nham Khuê Giáp Long Thú ở bên cạnh.
Vừa rồi hắn cảm nhận được một làn sóng nguyên lực hệ Thổ truyền đến từ Đại Nham Khuê Giáp Long Thú ở bên cạnh.
Đây hẳn là năng lực của nó nhỉ?
Thiên phú hệ Thổ bình thường không thể làm được điều này. Cho dù là thiên phú cấp Thánh, cũng chỉ tương đối nhạy cảm với nguyên lực, thể hiện ở các phương diện tốc độ hấp thu, tốc độ luyện hóa.
Nếu muốn thay đổi kết cấu địa hình của ngoại giới,… vân vân, thì cũng chỉ có thể dựa vào thiên phú đặc biệt.
Giống như thiên phú ‘Nguyên Từ chi tâm’ của Vương Đằng, cũng có thể thay đổi vài địa hình nhỏ, ví dụ biến đá thành cát, hoặc ngưng tụ lại thêm lần nữa, mặc dù cũng có thể ngưng tụ ra một võ đài, nhưng chắc chắn không thể thoải mái tự nhiên giống như vừa rồi được.
Chẳng lẽ Đại Nham Khuê Giáp Long Thú này còn có nguyên lực hệ Thổ đặc biệt khác?
Trong tư liệu Vương Đằng điều tra được không có miêu tả liên quan, hắn chỉ có thể âm thầm suy đoán.
Cũng không thể đi tán gẫu với Đại Nham Khuê Giáp Long Thú được.
Nếu nó biết Vương Đằng muốn hỏi thăm thiên phú của nó, thì đoán chừng sẽ tát hắn một phát bẹp dí luôn.
Vương Đăng đành bỏ qua ý tưởng không thiết thực này.
Lúc này, một con loài Hắc Ám nhảy lên võ đài, nhìn về phía của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp, lạnh giọng quát: “Crosa của Huyết tộc, khiêu chiến Giáp Đằng Ưng của tộc Ma Giáp có dám lên đây chiến một trận không!”
Bất ngờ chính là loài Hắc Ám Huyết tộc đang xung đột với Vương Đằng trước đó.