Ánh mắt của Huyết tộc đều đỏ, vốn đã đỏ, hiện giờ lại càng đỏ hơn, tất cả giống như trâu mộng phẫn nộ, định húc đầu đâm chết Vương Đằng ở trên võ đài.
“Má ơi, hình như mình chọc tổ ong vò vẽ.” Vương Đằng nhìn thấy nhiều đôi mắt giống như giết người ở bên dưới, da đầu không khỏi run lên.
Bị nhiều đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào như vậy là chuyện rất kinh khủng.
Nhưng Vương Đằng không phải hạng sẽ bị một ánh mắt dọa lùi, lập tức trừng mắt lại:
“Cắn ta đi!”
Lần này, các Huyết tộc thật sự phẫn nộ quá mức, ào ào giận dữ hét lên.
“Đáng giận!”
“Quá càn rỡ!”
“Ai đi giết hắn!”
“Buông ta ra, đừng kéo ta, ta muốn cắn chết hắn!”
…
Đột nhiên phía sau Huyết tộc ào ào một trận.
“Huyết Yêu Cơ – Euphelia!”
Một cái tên bộc phát ra trong rất nhiều Huyết tộc.
Đám người không tự chủ được tách ra, tạo thành một con đường nhỏ, một bóng dáng mặc chiến giáp dữ tợn màu máu chậm rãi đi từ đằng xa đến.
Mái tóc dài màu đỏ sậm rối tung, chiến giáp ôm sát người, làm nổi bật lên dáng người thướt tha, người này cực kỳ cao gầy, nhỏ nhắn tinh tế, gương mặt xinh đẹp lạ thường, gần như không tìm thấy được khuyết điểm gì.
Điều càng khiến cho người ta chú ý là khí chất của nó.
Giống như lạnh lại không phải lạnh, giống như yêu lại không phải yêu, một cái nhướn mày đã câu hồn đoạt phách.
Vương Đằng tự nhiên cũng chú ý đến loài Hắc Ám Huyết tộc diêm dúa lòe loẹt lạ thường đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn đối phương.
Huyết tộc kia cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng đột nhiên lộ ra độ cong, cười như không cười.
“Chậc… Huyết tộc này thật yêu mị!” Vương Đằng hít một hơi khí lạnh trong lòng, thầm kêu không chịu nổi.
Chẳng lẽ những Huyết tộc này biết không đánh lại hắn được, cho nên dùng mỹ nhân kế sao?
Đùa.
Hắn là hạng người kia à?
Chỉ là một Huyết tộc, sao có thể dao động tín niệm kiên định của hắn được.
Euphelia không nhanh không chậm đi đến, loài Hắc Ám ở xung quanh đều yên tĩnh lại, ánh mắt di chuyển theo nó.
Cuối cùng nó đi lên trên võ đài, đứng lại ở chỗ đối diện cách Vương Đằng không xa, mỉm cười, mở miệng nói:
“Ta đến đánh với ngươi.”
“Ta thật sự không thích đánh phụ nữ.” Giọng nói khàn khàn của Vương Đằng truyền ra từ dưới ma giáp.
Đột nhiên, hắn ngửi được một mùi ngai ngái nhàn nhạt, không khiến người ta chán ghét, ngược lại sẽ khiến người ta say mê.
Vương Đằng căng thẳng trong lòng, chút ý lạnh lóe lên trong mắt.
“Hả?” Một tiếng hả nhẹ thốt ra từ trong miệng Euphelia, kinh ngạc nhìn Vương Đằng, không ngờ tộc Ma Giáp này lại có thể lập tức tránh thoát được ‘Huyết Tinh Hương’ của nó.
“Xem ra trận chiến đã bắt đầu ngay từ khoảnh khắc ngươi bước chân lên võ đài.” Vương Đằng nhìn xem Huyết tộc trước mắt, nghiêng đầu, khóe miệng lộ ra vẻ dữ tợn: “Ta đây… sẽ không khách khí!”
“Nụ cười của ngươi thật đáng sợ!” Euphelia vỗ ngực, tỏ vẻ ta rất sợ đó, chỗ ngực phập phồng một trận, tương đối tráng lệ.
Chiến giáp kia của nàng vốn nửa che nửa đậy, giờ phút này bắt đầu phồng lên, suýt chút nữa không che đậy được.
Ực ực!
Có không ít loài Hắc Ám bên dưới nuốt nước bọt, lộ vẻ thèm nhỏ dãi.
Loài Hắc Ám cũng có nhu cầu mà.
Không thể phủ nhận, cho dù là giống đực hay giống cái thì loài Hắc Ám Huyết tộc đều là soái ca mỹ nữ, gần như không hề có hàng dưa vẹo táo nứt nào.
Vương Đằng tỏ vẻ hờ hững, vốn không để ý đến làm ra vẻ của Huyết tộc này, đột nhiên tiến lên trước, chiến kiếm trong tay ngưng tụ ra ánh kiếm, hung hăng chém về phía đối phương.
“Thật sự không biết thương hương tiếc ngọc.”
Euphelia không hề đổi sắc mặt, khóe miệng nhếch lên, trong tay xuất hiện một lưỡi hái màu đen kỳ dị, xẹt qua trước người.
Keng!
Tia lửa văng khắp nơi.
Chiến kiếm với lưỡi hái màu đen va vào nhau, hai luồng nguyên lực hoàn toàn khác nhau quét ngang tứ phía, thổi bay bụi đất trên sàn.
“Hơi sức thật ghê gớm!”
Euphelia tán thưởng một tiếng, trong mắt giống như có ngọn lửa màu đỏ sậm đang thiêu đốt, xem ra đây là một cô em Huyết tộc hiếu chiến.
Sự mạnh mẽ của Vương Đằng đã khơi dậy chiến ý của nó.
Khi Huyết Luân kêu nó ra mặt tham gia võ đài đối chiến này, nó vốn không đồng ý, trong đội ngũ ra trận lần này không có thiên tài nào đáng để cho nó chú ý đến, võ đài đối chiến này chỉ là một trò chơi đùa đối với nó mà thôi, không hề có bất cứ giá trị gì.
Nhưng Huyết Luân thuật lại chiến tích của Vương Đằng mới khiến cho nó sinh lòng tò mò.
Có thể lấy cấp Ma Vương, một kích giết chết một Huyết tộc cấp Ma Hoàng hạ vị ngũ giai, cho dù Huyết tộc kia có yếu hay không, chỉ cần năng lực vượt cấp chiến đấu này thôi đã không phải loài Hắc Ám bình thường có thể làm được.
Bản thân Euphelia cũng có thể chiến đấu vượt cấp, nó là cấp Ma Hoàng hạ vị nhất giai, nhưng đã từng chết trên tay nó thậm chí có cả tồn tại cấp Ma Hoàng hạ vị đỉnh phong.
Chiến tích đáng sợ đó đã đúc thành uy danh Huyết Yêu Cơ này!
Hiện giờ nhìn thấy người thật Vương Đằng, cũng đã giao thủ với hắn, nó phát hiện đối thủ mạnh thật, nhưng mà chỉ không biết có thể khiến cho nó dùng hết toàn lực hay không?
“Để ta nhìn xem ngươi có đáng giá cho ta ra tay không.”
Lưỡi liềm màu đen trong tay Euphelia lóe lên sáng rọi màu đỏ như máu chói mắt, trong sáng rọi kia lập tức ngưng tụ ra từng huyết nhận, huyết nhận đột nhiên tiến lên đâm tới Vương Đằng.
Lúc này Vương Đằng đang định áp chế Euphelia, khoảng cách hai bên rất gần, huyết nhận đột nhiên xuất hiện kia đã đến trước mặt hắn trong phút chốc.
Nhưng ý thức chiến đấu của hắn vô cùng mạnh mẽ, cho dù đối mặt với tình hình cực kỳ nguy hiểm này đều không hề sợ hãi, ánh mắt không hề dao động.
Xoẹt!
Huyết nhận đâm xuyên qua thân hình của hắn, nhưng chỉ là hư ảnh.
Vương Đằng xuất hiện ở bên trái Euphelia, chiến kiếm màu đen trong tay chém ra, không hề lưu tình chém về phía cái cổ thon dài trơn bóng của Euphelia.
Nếu như một kích này chém trúng, Euphelia tuyệt đối sẽ đầu thân hai nơi, máu tươi tại chỗ.
‘Thật . hung tàn.JPG’
“Tốc độ không tệ!” Vẻ mặt của Euphelia hình như trở nên nóng bỏng hơn.