Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1780 - Chương 1780. Vậy Không Được, Tuyệt Đối Không Được, Chúng Ta Không Đồng Ý!

Chương 1780. Vậy không được, tuyệt đối không được, chúng ta không đồng ý!
Chương 1780. Vậy không được, tuyệt đối không được, chúng ta không đồng ý!

Từ lúc Vương Đằng biến mất, nó đã cảm nhận được lực lượng áp bách lên trên lưỡi hái màu đen trong tay đã xảy ra biến hóa, cho nên có chuẩn bị trước.

Nó xoay tròn cán dài của lưỡi hái màu đen trong tay, lưỡi hái nhắm thẳng về phía Vương Đằng, vẽ ra một đường cong màu đỏ như máu ở trong không trung.

Keng!

Hai thanh vũ khí lại va chạm vào nhau một lần nữa, bắn ra một mảng lớn hoa lửa, sau đó truyền đến một tiếng xoẹt rẹt chói tai, hóa ra lưỡi hái màu đen của Euphelia chém về phía đầu Vương Đằng.

Bên trên có huyết quang vô cùng sắc bén bộc phát ra.

Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, hắn phát hiện mình đã xem thường Huyết tộc này.

Nó thật mạnh!

Dưới tình huống chỉ có thể sử dụng nguyên lực tinh thần Hắc Ám, phần lớn thủ đoạn của hắn bị hạn chế, không thể sử dụng được, chuyện này thật bực tức.

Không thể bị chém trúng, hắn cảm giác được sắc bén trong công kích này, trên đó ẩn chứa lực áo nghĩa, đủ để rạch mở ma giáp ngưng tụ bên ngoài thân thể hắn ra.

Rầm!

Áo nghĩa Sát Lục bùng nổ!

Ánh kiếm màu đen trên chiến kiếm trong tay Vương Đằng kích động ra, cứng rắn đón đỡ lấy lưỡi liềm màu đen, lần thứ hai hắn tránh được mũi nhọn, từ một phương hướng khác tấn công ngược lại Euphelia.

Hắn chìa tay còn lại ra, nguyên lực màu đen bắt đầu khởi động, hóa thành từng dây mây màu đen, giống như sinh trưởng ra từ trong lòng bàn tay hắn, cuốn lấy về phía tứ chi của Euphelia.

Ma Quỷ đằng!

Kỹ năng đến từ Ma Quỷ đằng cuối cùng đến giờ đã có đất dụng võ.

“Hả?” Trên mặt Euphelia lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt kỳ dị liếc nhìn dây mây màu đen đang cuốn đến, lưỡi hái màu đen trong tay vẽ ra một đường cong.

Xoẹt!

Tất cả dây mây đều bị chém đứt.

Nhưng nó vẫn còn xem nhẹ độ khó chơi của dây mây màu đen này, cho dù bị chém đứt vẫn nhanh chóng sinh trưởng ra, sau đó lại dứt khoát không tha cuốn về phía nó.

Trong phút chốc, tứ chi của Euphelia đều bị dây mây màu đen quấn quanh, không thể động đậy được.

Từ khi chiến đấu bắt đầu đến giờ, loài Hắc Ám ở dưới võ đài nhìn xem hoa cả mắt, chiến đấu của hai bên nguy hiểm lạ thường, loại lực áo nghĩa tản ra kia khiến cho chúng nó đều có thể cảm nhận được rõ ràng, không thể không lui về sau, sợ bị lan đến.

Mà Vương Đằng có thể đánh với Huyết Yêu Cơ đến mức độ như vậy, thật sự khiến tất cả loài Hắc Ám kinh ngạc lạ thường.

Chúng nó vốn cho rằng kể cả Vương Đằng thật mạnh, nhưng đối mặt với Euphelia vẫn phải thua là chắc chắn, nhưng giờ đây Euphelia bị cuốn lấy tứ chi, rơi vào trong nguy hiểm.

Kết quả này thật sự bất ngờ.

Mỗi một loài Hắc Ám Huyết tộc đều thay đổi sắc mặt, chúng nó đều ký thác kỳ vọng lên trên Euphelia, chỉ trông cậy vào nó đánh bại Vương Đằng.

Nhưng mà hình như có chỗ nào đó không thích hợp.

Tại sao lại bị cuốn lấy.

Kia chính là Huyết Yêu Cơ, nó sẽ không bị đánh bại như thế chứ??

Trong ánh mắt của tất cả, Vương Đằng không định nương tay, chiến kiếm trong tay ngưng tụ áo nghĩa Sát Lục sáu thành.

Thừa dịp nó bị vây muốn mạng nó!

Rầm!

Ánh kiếm quét qua ngang trời, ầm ầm rơi lên trên người Euphelia.

Tiếng nổ đùng vang lên, mặt đất rạn nứt, bụi đất bắn lên.

Dư ba nguyên lực kinh khủng đổ cuốn ra xung quanh.

“Không thể nào???”

Loài Hắc Ám Huyết tộc trừng lớn mắt, không thể tiếp nhận nổi một màn này.

Nhưng Vương Đằng lại nhíu mày, đôi mắt nhìn chăm chú phía trước mặt, chỉ thấy trong nổ tung kia có một chùm sáng màu đỏ như ẩn như hiện.

Bụi đất dần lắng xuống, một màn sáng màu máu hình nửa vòng tròn giống như cái bát tô lật úp, bao phủ Euphelia vào trong đó.

Ánh kiếm vừa rồi không hề tổn thương đến nó.

“Ngươi thật mạnh.” Euphelia triệt để hưng phấn, hai mắt lóe lên ánh đỏ, lè lưỡi liếm môi màu đỏ tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng.

“Ngươi nhìn ta như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.” Chiến kiếm trong tay Vương Đằng chỉ xéo xuống đất, giọng nhàn nhạt truyền ra.

“Ta thích cường giả, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, cho dù ngươi là tộc Ma Giáp, ta sẽ không để ý thần phục ngươi.” Euphelia quyến rũ cười nói.

Loài Hắc Ám Huyết tộc ở bên dưới còn chưa lấy lại tinh thần từ trong vui sướng vì Euphelia chưa chết lại lập tức kêu rên lên, đó là Huyết Yêu Cơ của Huyết tộc chúng nó, sao có thể thần phục một tộc Ma Giáp chứ.

Vậy không được, tuyệt đối không được, chúng ta không đồng ý!

Nhìn thấy Euphelia bình yên vô sự chặn lại công kích của Vương Đằng, tất cả loài Hắc Ám Huyết tộc tự nhiên rất vui vẻ.

Nhưng đột nhiên lại nghe được lời nàng nói, lập tức đã không còn thơm.

Huyết Yêu Cơ!

Một đóa huyết hoa ngọt ngào quyến rũ nhất Huyết tộc chúng nó, sao có thể thần phục một tộc Ma Giáp được!

Cho dù chỉ nói ra đều không thể.

Đây là một loại sỉ nhục!

Lai chủng tộc sẽ không có kết quả.

Phần lớn loài Hắc Ám Huyết tộc cảm thấy bị mạo phạm, cố tình người mạo phạm bọn họ lại là chính Huyết Yêu Cơ, điều này khiến cho chúng nó buồn bực vô cùng.

Loài Hắc Ám chủng tộc khác lại rất hưng phấn, cả đám kêu gào hăng hái hơn.

Còn không thiếu loài Hắc Ám kêu to “Hạ gục nó, hạ gục nó!”, điển hình của mình không được thì để cho người khác lên.

Vương Đằng tỏ vẻ bình tĩnh, không hề động, giỡn nhau hả, hắn không hề có hứng thú gì với Huyết tộc.

“Chỉ sợ ngươi còn chưa đủ tư cách.” Hắn cầm chiến kiếm trong tay, đi từng bước một về phía đối phương, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Euphelia cứng ngắc lại.

Lần đầu tiên!

Cho đến bây giờ không có loài Hắc Ám nào có thể cự tuyệt hấp dẫn của nó, trước kia khi nó nói ra hai chữ thần phục, loài Hắc Ám khác đều không khỏi điên cuồng kịch liệt, giống như muốn ăn sống nuốt tươi nó, tuy rằng đến cuối cùng không có con nào có thể thành công cả.

Nhưng hôm nay khi nó nói ra lời như vậy, tộc Ma Giáp trước mắt lại nói rằng nó không có đủ tư cách.

Đây là lần đầu tiên nó bị người đáp lời khinh thường như thế.

Có thể đoán được tức giận trong lòng nó.

Thậm chí còn hơi xấu hổ.

Vương Đằng nhìn thấy nét mặt của nó, cười lạnh trong lòng: “Nịnh nọt đều vô dụng thôi!”

Hết chương 1780.
Bình Luận (0)
Comment