Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1781 - Chương 1781. Lĩnh Vực Nhất Giai?!

Chương 1781. Lĩnh vực nhất giai?!
Chương 1781. Lĩnh vực nhất giai?!

Không ngờ kể cả thế giới loài Hắc Ám đều tồn tại thứ gọi là nữ thần vậy, đáng tiếc hắn đều không quan tâm.

Cộp! Cộp! Cộp!

Vương Đằng đi từng bước mộ về phía Euphelia, ma giáp cứng rắn nện trên đất, phát ra tiếng vang nặng nề, khí thế trên người hắn không ngừng kéo lên.

Nếu như kể cả áo nghĩa Sát Lục sáu thành đều không thể giết chết được đối phương, như vậy hắn chỉ có thể dùng đến áo nghĩa Sát Lục tám thành.

Loài Hắc Ám Huyết tộc này thật sự mạnh vô cùng!

Mạnh đến vượt ngoài dự đoán của hắn.

Một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị nhất giai lại còn mạnh hơn loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị ngũ giai trước đó nhiều.

Rầm!

Euphelia nhìn thấy một màn này, ánh mắt đều lạnh xuống, lưỡi hái màu đen trong tay lóe lên tia sáng đỏ cực hạn, một mùi máu tanh nồng đậm bay lơ lửng ra, tràn ngập trong không khí.

Tinh thần của Vương Đằng bị ảnh hưởng, trước mắt xuất hiện ảo giác, giống như có ảo cảnh vô tận xuất hiện trong tầm mắt của hắn, mùi hương tràn ngập mũi hắn, tất cả đều biến thành cảnh tượng màu máu mông lung.

Trong thức hải, tháp Cửu Bảo Phù Đồ tản mát ra ánh sáng màu vàng, khiến tinh thần hắn chấn động.

“Hừ!”

Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, tháp Cửu Bảo Phù Đồ trấn áp ra, ánh vàng nổ tung.

“Trấn cho ta!”

Bảo tháp vĩ đại hung hăng nện lên trên ảo cảnh màu máu mông lung kia.

Ảo cảnh xuất hiện vết nứt, trong màu máu có tia sáng màu vàng xuyên vào, đâm đến vỡ nát.

Rầm!

Ngay sau đó, toàn bộ ảo cảnh màu máu vỡ tan tành, triệt để hóa thành hư vô.

Trong lòng Vương Đằng hoàn toàn sáng ngời.

Nhưng lúc hắn khôi phục chân thực trước mắt, một đường kình phong điên cuồng mạnh mẽ đã đánh đến ngay mặt, khoảng cách chưa đến năm mét.

Khoảng cách như vậy chỉ là trong nháy mắt đối với võ giả cấp bậc như bọn họ.

Nhưng mà ảo cảnh bị phá, trong mắt Euphelia đều lộ vẻ khiếp sợ.

Chính chút khiếp sợ này khiến công kích của nó khựng lại một chút.

Vương Đằng lập tức bắt được khựng lại trong nháy mắt này, trên chiến kiếm trong tay bộc phát ra áo nghĩa Sát Lục mạnh mẽ, ánh kiếm màu đen gần như đã ngưng tụ thành thực chất, chém tới trước.

Sắc mặt Euphelia hơi thay đổi, lưỡi hái màu đen hạ xuống trên đầu, hóa thành một lưỡi liềm màu máu, nghênh đón lấy.

Rầm!

Tiếng gầm rú vang lên, hai đường công kích một đỏ một đen vô cùng mạnh mẽ hung hăng đụng vào nhau.

Dư ba nguyên lực đổ cuốn ra bốn phía.

Công kích của hai bên lại tương đương.

Lực áo nghĩa do Euphelia nắm giữ hiển nhiên không hề thấp.

Vương Đằng đứng trong kình phong, ma giáp trên người tản ra tia sáng màu đen, ngăn cản tất cả kình phong, hắn không lùi mà tiến tới, đi nhanh vào trung tâm kình phong, giết đến Euphelia.

Euphelia không ngờ Vương Đằng lại điên cuồng như vậy, dư ba nguyên lực còn chưa tán đi đã dám bước vào phạm vi nổ mạnh của hai đường công kích.

Nó nhìn thấy ma giáp ở trên người Vương Đằng, trong lòng trầm xuống.

Chỗ tốt của tộc Ma Giáp chính là vỏ ngoài cứng rắn, nhưng dù là Huyết tộc, nó đều không dám bước vào trong đó, cho nên chỉ có thể nhanh chóng lùi lại.

Sắc mặt Vương Đằng dữ tợn, cầm kiếm đánh tới, vung chiến kiếm màu đen trong tay bắt đầu chém dữ dội, thô bạo đến cực hạn.

Vũ khí có thể được tộc Ma Giáp sử dụng tự nhiên đều là vũ khí tương đối lớn, cho nên thanh kiếm đen trong tay Vương Đằng cũng là một thanh kiếm bản to lưỡi rộng, dưới vung chém như thế, không thể nghi ngờ cực kỳ có lực đánh vào.

Loài Hắc Ám ở phía dưới đều nhìn ngây người.

Huyết Yêu Cơ lại bị đè đánh.

Kinh khủng như vậy!

Giáp Đằng Ưng của tộc Ma Giáp này rốt cuộc là yêu nghiệt gì? Chẳng lẽ là một thiên tài còn đáng sợ hơn cả Huyết Yêu Cơ sao?

Keng! Keng! Keng!

Tiếng vang vĩ đại truyền ra không ngừng, giống như đánh vào trong lòng tất cả loài Hắc Ám.

Thanh kiếm bản to trên tay Vương Đằng cướp được từ trên người loài Hắc Ám, cấp bậc không được cao, cho nên khi dùng sức bổ chém như vậy đã lỗ chỗ khắp nơi, trong thoáng chốc đã răng rắc một tiếng vỡ ra.

Euphelia tỏ vẻ vui mừng, chuẩn bị đánh lại.

Cmn đè đánh nó như vậy, thật sự coi nó là bùn đất hả.

Nhưng mà…

“Không chém được như vậy, rác!” Vương Đằng ghét bỏ nhìn đoạn kiếm gãy trong tay, ném nó đi, sau đó lại có một thanh kiếm bản to màu đen khác xuất hiện trong tay.

Giết nhiều loài Hắc Ám như vậy, hắn còn nhiều loại kiếm như vậy.

Euphelia: “…”

Keng! Keng! Keng!

Tiếng chém dữ dội lại xuất hiện lần nữa, quanh quẩn trên võ đài.

Chỉ chốc lát, kiếm đen lại gãy, Vương Đằng lại thay đổi một thanh mới, lại gãy lại đổi, lại lại gãy, lại lại đổi… cuối cùng không biết đổi bao nhiêu thanh.

Khiến Euphelia buồn bực đến muốn hộc máu.

Trên bầu trời, khuôn mặt Huyết Luân run rẩy, nó thật vất vả kêu Huyết Yêu Cơ lên đánh với Vương Đằng, lại có kết quả này?

Giáp Fred nhìn thấy vẻ mặt của nó, khóe miệng nhếch lên, cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Sắc mặt Euphelia âm trầm, một chút lửa giận lóe lên trong mắt, một tiếng kêu bén nhọn đột nhiên thốt lên.

Rầm!

Một luồng dao động kỳ lạ lấy nó làm trung tâm thổi quét ra xung quanh.

Vương Đằng bị đánh bay, nhưng không thể trốn thoát được tốc độ lan tràn của dao động này, trong phút chốc đã bị bao vây vào bên trong.

Lĩnh vực!

Euphelia triển khai lĩnh vực.

Võ đài biến mất, biến thành một vùng màu đỏ, mờ mờ ảo ảo, mùi hương còn nồng đậm hơn trước vô số lần lơ lửng bốn phía, sương mù màu máu tràn ngập, không nhìn thấy bóng dáng ai.

Euphelia ban đầu ở ngay trước mặt Vương Đằng cách không xa đã sớm biến mất không thấy đâu, không biết đang nấp ở chỗ nào.

“Có thể ép ta dùng đến lĩnh vực, ngươi là người đầu tiên, tuy rằng mới vừa lĩnh ngộ không lâu, nhưng đối phó với ngươi đã đủ.”

Giọng nói lạnh như băng của Euphelia truyền ra từ trong sương mù.

“Lĩnh vực nhất giai?!” Sắc mặt của Vương Đằng hơi kỳ quái.

Lĩnh vực nhất giai!

Vương Đằng thề mình tuyệt đối không có tâm lý kỳ thị gì cả, chủ yếu chính là cảm thấy hơi kinh ngạc.

Dù sao đã lâu rồi hắn không nhìn thấy lĩnh vực nhất giai.

Sau đó hắn nhìn xem giao diện thuộc tính của mình, lĩnh vực hệ Hắc Ám có ba loại.

Lĩnh vực Tà Nhãn, lĩnh vực Huyết Nha, Hắc Ám lĩnh vực… đều là lĩnh vực tam giai.

Hết chương 1781.
Bình Luận (0)
Comment