Như vậy đã có vấn đề.
Nên dùng cái nào mới được đây.
Euphelia chưa cho hắn cơ hội phản ứng, vừa dứt lời, sương mù màu máu xung quanh bắt đầu tuôn ra, ngưng tụ thành nhiều huyết thú vĩ đại, trông rất sống động, giống như vật thật, ào ào gầm lên.
Trong nháy mắt xung quanh Vương Đằng đã bị huyết thú thành đàn vây quanh, cả trên bầu trời đều có.
“Đi chết đi.”
Giọng nói lạnh như băng của Euphelia truyền ra từ trong sương mù, nó xuất hiện trên lưng một con huyết thú bay trên không, từ trên cao nhìn xuống Vương Đằng.
Grào!
Nghe được mệnh lệnh của nó, huyết thú xung quanh gầm thét nhằm vào Vương Đằng, mùi máu tanh nồng đậm đánh sâu vào, gần như muốn nhấn chìm hắn.
Vương Đằng đứng tại chỗ, sắc mặt bình thản đến cực hạn, mặc kệ huyết thú đầy trời ngập đất vọt đến, triệt để bao phủ lấy hắn.
Ánh mắt Euphelia lộ ra vẻ khoái trá.
Chiến đấu, nên kết thúc!
…
Rầm!
Tiếng gầm rú vĩ đại đột nhiên vang lên, giống như có một luồng lực lượng kinh khủng bùng nổ từ trung tâm, tất cả huyết thú đều bị nổ bay, hóa thành sương máu tản ra ở giữa không trung.
Euphelia nhìn thấy một màn này, đồng tử trong mắt không khỏi co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Có chuyện gì vậy?
Còn không đợi nó nghĩ nhiều, một luồng dao động kỳ lạ đã tản ra từ phía trước, vô cùng mạnh mẽ.
“Lĩnh vực!” Euphelia trực tiếp thất thanh.
Rầm!
Ngay sau đó lĩnh vực này thổi quét ra, đánh sâu vào bốn phía, lĩnh vực Huyết Thú của nó lập tức bị nổ tung.
Phụt!
Một luồng sức mạnh lớn lao đánh lên trên người Euphelia, hung hăng nện nó bay ra ngoài.
Euphelia giống như gặp phải đòn nghiêm trọng, máu tươi phun ra từ trong miệng, trực tiếp nện xuống mặt đất, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng nó không hề để ý đến, ánh mắt hoảng sợ nhìn trước mặt, trong lòng chỉ còn lại khó có thể tin.
Lĩnh vực!
Tộc Ma Giáp này cũng nắm giữ lĩnh vực!
Hơn nữa rõ ràng cho thấy lực lĩnh vực còn mạnh hơn nó!
Toàn bộ sương mù màu máu xung quanh đều biến mất, một lần nữa khôi phục lại cảnh tượng trên võ đài.
Nhưng từ đầu đến cuối lĩnh vực của Vương Đằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, thậm chí không triệt để lộ ra rồi đã biến mất không thấy gì nữa.
Thậm chí loài Hắc Ám bên ngoài đều không nhìn thấy.
Ánh mắt Euphelia suy sụp, nó biết mình thua, thua thật triệt để, tộc Ma Giáp này thật sự mạnh, nó vốn không đánh lại.
Lúc này loài Hắc Ám bên dưới đã phản ứng lại, ánh mắt khiếp sợ, cả đám đều không thể tin nổi la ầm lên.
“Thua!”
“Huyết Yêu Cơ lại thua!”
“Tộc Ma Giáp kia mạnh đến vậy sao?”
“Ha ha ha, thiên tài của tộc Ma Giáp ta quả nhiên mạnh mẽ, Huyết tộc tính là gì chứ.”
“Đáng giận, sao Huyết Yêu Cơ lại có thể thất bại chứ!”
…
Loài Hắc Ám Huyết tộc thật sự không thể tiếp nhận nổi kết quả này, cả đám đều có sắc mặt cực kỳ khó coi.
Liên tiếp thất bại ba trận!
Hiện giờ kể cả Huyết Yêu Cơ đều thua.
Xem như thể diện của Huyết tộc chúng nó đã không còn, chỉ sợ một khoảng thời gian sau này đều thành trò cười của chủng tộc khác.
Lúc này, Vương Đằng rút kiếm ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Euphelia.
“??”
Euphelia ngẩn ra.
Tình huống này không đúng lắm.
Tên này định làm gì thế?
Không phải hắn thật sự định giết mình đấy chứ?
“Ngươi có còn trăn trối gì?” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi…” Ánh mắt Euphelia hơi ngưng lại, vội vàng nói: “Ta đã nói, chỉ cần ngươi đánh bại ta, ta sẽ thần phục ngươi.”
“Không cần thiết.” Vương Đằng nói.
“…” Euphelia không thể tin nổi nhìn hắn.
Lại có người thật sự từ chối được nó.
Nó thật sự nghĩ mãi không rõ, đối mặt với nó Huyết Yêu Cơ xinh đẹp vô cùng như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự không động lòng tí nào sao?
Có phải đầu óc tộc Ma Giáp này đã bị hỏng rồi không?
Hay là, hắn vốn không thích phụ nữ?
Shhh….
Vừa nghĩ cảm thấy thật đáng sợ!
Người như vậy đáng sợ nhất, bởi vì vốn liếng đáng kiêu ngạo nhất của nó vốn không hề có tác dụng gì khi ở trước mặt hắn.
Lần đầu tiên Euphelia cảm thấy thật nan giải, ánh mắt nhìn Vương Đằng đột nhiên trở nên quỷ dị.
“Ngươi có ánh mắt gì đó hả?” Sắc mặt Vương Đằng đen thui, nhưng ở dưới ma giáp nên không hề nhìn thấy gì cả. Hắn giơ chiến kiếm trong tay lên: “Quả nhiên vẫn nên giết ngươi thì tốt hơn.”
“Đang đùa giỡn gì vậy.” Euphelia tự nhiên không chịu ngồi chờ chết, vội vàng nhanh chóng lùi lại phía sau.
Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Vương Đằng, đuổi sát theo, chiến kiếm trong tay không ngừng bổ chém đến, hóa thành từng ánh kiếm màu đen.
Huyết tộc này coi như là cấp bậc thiên tài, vẫn xử lý sớm thì tốt hơn.
Miễn cho về sau phát triển lên sẽ thành kẻ địch mạnh của Nhân tộc.
Euphelia lảo đảo lui về sau, lưỡi hái màu đen ngăn cản công kích của Vương Đằng, nó chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày bị ép chật vật đến vậy, sắc mặt rất không đẹp mắt.
Đáng tiếc mới vừa rồi nó bị lĩnh vực của Vương Đằng đánh thương nặng, giờ phút này vốn không thể nào ngăn cản Vương Đằng đang toàn lực.
Mới đón đỡ vài lần bổ chém của Vương Đằng, lưỡi hái màu đen trong tay nó đã cuối cùng không cầm được, nháy mắt rời tay bay ra ngoài.
“Không xong!” Euphelia thay đổi sắc mặt.
Xoẹt!
Ánh kiếm lóe lên, Vương Đằng vốn chưa cho nó cơ hội phản ứng, trực tiếp chặt đầu.
Mạnh tay bẻ hoa!
Không hề nương tay!
Đầu của Euphelia bay lên cao, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo vẻ ngạc nhiên cực độ, nó không ngờ Vương Đằng lại sẽ thật sự giết nó, thậm chí không hề có chút chần chừ nào.
Tên này vẫn là đàn ông sao?
Loài Hắc Ám bên dưới đều nhìn ngây người.
Trời ạ, chúng nó đang nhìn thấy chuyện gì đây?
Tộc Ma Giáp này lại giết Huyết Yêu Cơ!!!
Huyết Yêu Cơ xinh đẹp động lòng người như vậy, sao hắn xuống tay được chứ?
Thật sự mất trí!
Nhưng mà Vương Đằng lại nhíu mày, sau khi Huyết Yêu Cơ trước mắt bị hắn chém đầu lại không hề có chút máu tươi nào bắn ra cả, ngược lại hóa thành một đoàn sương mù máu, lập tức rời xa phạm vi công kích của hắn, sau đó lại một lần nữa tụ tập với nhau.
Bản thể của Euphelia lần nữa xuất hiện ở phía xa, cổ trắng nõn thon dài, không hề có vết thương nào.
Nó kinh hãi nhìn Vương Đằng, giống như đang nhìn một con… gia súc!
Không sai, chính là gia súc!
Một tên không coi phụ nữ là phụ nữ, không phải là gia súc thì là gì.
“Lại là thủ đoạn này!” Vương Đằng cảm thấy hơi đau đầu, vô cùng tương tự với Phân Thân Huyết Nha trước đó đã nhìn thấy Huyết tộc kia thi triển.
Chẳng lẽ thiên tài của Huyết tộc đều có thủ đoạn giữ mạng xấu xa như vậy sao, hơi quá đáng rồi đó.
Giờ phút này ý lạnh trong mắt hắn càng sâu, đuổi giết tới trước.
Không thể lưu lại thiên tài Huyết tộc này!
“Ta nhận…” Sắc mặt Euphelia biến thành màu đen, vội vàng lùi người lại, vốn không dám cứng đối cứng.
Phương pháp giữ mạng cũng không phải tùy tiện dùng được, dùng nhiều thêm vài lần sẽ tổn thương nghiêm trọng đến căn nguyên của nó.
“Ngươi nhận cái rắm ấy!” Vương Đằng không cho nó cơ hội, chiến kiếm trong tay một lần nữa chém ra, cứng rắn ép lời nó về.
Vì thế trên võ đài xuất hiện một màn cực kỳ buồn cười, Euphelia bị Vương Đằng đuổi chạy khắp nơi, chật vật đến cực hạn, đâu còn chút nào phong thái của Huyết Yêu Cơ.
Đáng tiếc đối mặt với Euphelia chỉ một lòng muốn giữ mạng, Vương Đằng cũng không thể làm được gì, trừ phi hắn vận dụng lực không gia, nhưng lúc này hắn không muốn lộ ra.
Lộ ra quá nhiều thứ sẽ không có lợi cho hắn!
“Đủ!”
Trên bầu trời, sắc mặt của Huyết Luân càng ngày càng đen, cuối cùng không nhịn được ra tay, một lợi trảo màu máu chộp xuống dưới.
“Lại là tên khốn này!” Vương Đằng biến sắc, trong lòng tức giận mắng một câu, chỉ có thể bỏ qua việc đuổi giết Euphelia, nghiêng người né tránh sang bên.
Rầm!
Lợi trảo màu máu hung hăng chộp lên trên võ đài, lưu lại một trảo tàn nhẫn sâu đậm.
Sắc mặt Vương Đằng khó coi, nếu như lần này bị trảo trúng, hắn nhất định sẽ bị thương nặng, tức giận không thể kiềm chế được trào lên trong lòng.
Trên võ đài, sắc mặt của Vương Đằng cực kỳ khó coi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Huyết tộc cấp Ma Hoàng trung vị bên trên, nếu không phải tình huống không cho phép, lúc này hắn đã chuẩn bị ngưng tụ ra một phát ‘Bão không gian’ tặng cho nó.
Lần thứ hai!
Đây là lần thứ hai nó ra tay với hắn.
Coi hắn không biết giận hả đồ khốn?
Euphelia ở bên cạnh không khỏi nhẹ nhàng thở phào, còn may, coi như đã giữ được mạng của nó.
Mà một màn này đã làm kinh động đến vài loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị khác, chúng nó trêu tức nhìn Huyết Luân mới vừa ra tay, ý tứ kia giống như đang nói có phải không chơi nổi không?
Không phải không có tình huống loài Hắc Ám cấp cao ra tay với loài Hắc Ám cấp thấp, nhưng bình thường hiếm khi làm như vậy, huống hồ là trong chiến đấu trên võ đài.
Đây cũng là chuyện không biết xấu hổ đối với chúng nó.
“Huyết Luân!” Ánh mắt Giáp Fred lạnh như băng, tức giận mơ hồ bộc phát ra.
Nếu không phải Ngột Não Ma Hoàng đang ở bên cạnh, nó đã không nhịn được định ra tay.
Lần trước không ra tay là vì nó muốn nhìn xem thực lực của Vương Đằng rốt cuộc như thế nào, mà lần này Vương Đằng đã là thuộc hạ của nó.
Ra tay với thuộc hạ của nó ngay trước mặt nó, còn nó thậm chí không kịp phản ứng, nếu như Vương Đằng không thể trốn tránh, bị thương nặng gần như không thể tránh khỏi.
Đây chính là làm mất mặt trần trụi đối với Giáp Fred.
Huyết Luân đang giẫm mặt nó lên trên đất!
Hoàn toàn không coi nó ra gì.
Nó thật sự không ngờ Huyết Luân sẽ ra tay ở ngay trước mặt Ngột Não Ma Hoàng, bằng không đã không trơ mắt nhìn, lại không kịp ngăn cản.
Ngột Não Ma Hoàng cũng nhìn Huyết Luân, ánh mắt bình tĩnh đến hờ hững, khiến Huyết Luân không nhịn được rùng mình.
Nó biết sự đáng sợ của Ngột Não Ma Hoàng, nếu không phải vì giữ được Euphelia, nó sẽ không mạo hiểm ra tay ở trước mặt Ngột Não Ma Hoàng, đó là xúc phạm uy nghiêm của đối phương, không khác gì muốn chết.
“Đại nhân, Euphelia là thiên tài của Huyết tộc ta, thuộc hạ dưới tình thế cấp bách không nhịn được giơ tay, xin đại nhân trách phạt.” Huyết Luân lập tức quỳ một gối, cúi đầu nhận tội.
Ngột Não Ma Hoàng ngồi trên vương tọa nhìn xuống nó, một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Đứng lên đi, lần này coi như thôi, nếu như có lần sau, ngươi không cần quỳ nữa.”
“Dạ!” Huyết Luân lại âm thầm run lên lần nữa.
Cái gì gọi là không cần quỳ?
Bởi vì quỳ xuống nhận tội cũng vô dụng, Ngột Não Ma Hoàng sẽ trực tiếp giết nó.
Ở trong loài Hắc Ám, cho đến bây giờ loài Hắc Ám hạ cấp không hề có năng lực chống lại loài Hắc Ám thượng cấp, trừ phi thực lực của nó có thể chống lại.
Đáng tiếc nó không làm được.
“Nên bồi thường cho thằng nhãi tộc Ma Giáp kia như thế nào, ngươi tự nhìn mà làm.” Ngột Não Ma Hoàng nói.
“Thuộc hạ biết.” Huyết Luân hoàn toàn phục tùng nói.
“Giáp Fred, ngươi có thắc mắc gì không?” Ngột Não Ma Hoàng hỏi Giáp Fred.
“Đại nhân xử trí công bằng, thuộc hạ không hề có bất cứ thắc mắc gì.” Giáp Fred nói.
Cho dù có, nó cũng không dám nói ra.
Ngột Não Ma Hoàng đã nói như vậy, là không cho chống lại, nó cũng không dám chạm vào rủi ro này.
Hơn nữa nếu như Ngột Não Ma Hoàng đã tự mình mở miệng, bồi thường của Huyết tộc cho Giáp Đằng Ưng tự nhiên không thể qua loa cho xong chuyện được.
Nó tin tưởng một điểm này đủ để bình ổn Giáp Đằng Ưng đang phẫn nộ.
Chúng nó sẽ không quá để ý đến loài Hắc Ám không có thiên phú, nhưng loài Hắc Ám có thể sánh ngang với Huyết Yêu Cơ, thậm chí còn có thiên phú cao hơn nó, chúng nó tự nhiên sẽ không bỏ qua mặc kệ, trấn an chắc chắn là cần thiết.
Vì thế nó lập tức truyền âm thông báo kết quả xử trí cuối cùng cho Vương Đằng, xem như cho Vương Đằng một câu trả lời thỏa đáng.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong lòng thở dài một hơi, chỉ có thể nhận.
Hắn không ngốc, hiện giờ ra tay chính là chết.
Nên lỗ mãng thì lỗ mãng, nên nhẫn nhịn phải nhẫn nhịn!
Cho nên mối thù này chỉ có thể tạm thời ghi sổ.
‘Thật . mang thù.JPG’!
Hắn lại nhìn Euphelia, tình huống hiện giờ, không thể giết được thiên tài Huyết tộc này.
Không phải hắn thương hương tiếc ngọc, là tình huống không cho phép.
Euphelia nhìn thấy ánh mắt của Vương Đằng, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, cơ mặt không nhịn được co rúm.
Tên khốn này còn đang nhìn chằm chằm vào nó!