Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1791 - Chương 1791. Môn Đồ!

Chương 1791. Môn đồ!
Chương 1791. Môn đồ!

“Ngươi... Lĩnh ngộ được rồi?” Lúc này âm thanh của Ngột Não Ma Hoàng vang lên.

Không biết có phải ảo giác hay không, Vương Đằng cảm thấy âm thanh của Ngột Não Ma Hoàng không bình tĩnh như lúc trước.

Chút dao động trong lời nói của Ngột Não Ma Hoàng chợt loé lên rồi biến mất, lại bị Vương Đằng bắt được rõ ràng.

Sắc mặt của hắn không khỏi hơi kỳ quái.

E là Thọt Não Ma Hoàng hiểu lầm điều gì rồi.

Dễ nhận thấy loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị này cũng bị tốc độ lĩnh ngộ bậc này của hắn làm cho rung động.

“Lĩnh ngộ được một ít!” Vương Đằng quyết định khiêm tốn một chút.

“...” Ngột Não Ma Hoàng.

Thật hay cho câu lĩnh ngộ được một ít!

Mặc dù quả thật là lĩnh ngộ không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không phải chỉ một ít.

Giáp Đằng Ưng này có hơi làm màu!

Hắc Ám lĩnh vực của Ngột Não Ma Hoàng sinh ra chút vặn vẹo, thân hình của Ngột Não Ma Hoàng hiện ra. Nó thản nhiên đi tới nói: “Lĩnh ngộ một ít, miễn cưỡng tạm được. Lần đầu ta lĩnh ngộ ít nhất là ba thành của ngươi.”

“...” Vương Đằng.

Thọt Não Ma Hoàng này cũng làm màu giống hắn rồi!

“Đại nhân nói đúng, ta cần cố gắng hơn nữa, tranh thủ trong một giờ đạt tới cấp độ lĩnh ngộ đại nhân lúc đầu, mời đại nhân tiếp tục chỉ dạy.” Vương Đằng làm ra dáng vẻ chăm chỉ học hỏi nhìn Ngột Não Ma Hoàng, khiêm tốn nói.

“... Một giờ!” Cơ mặt Ngột Não Ma Hoàng hơi run rẩy.

Đây là yêu nghiệt từ đâu tới!

Ban đầu nó rất xem trọng thiên phú của Vương Đằng, không ngờ hình như vẫn đánh giá thấp hắn rồi.

Thế nhưng nó thực sự còn hơi nghi ngờ.

Một giờ lĩnh ngộ ba thành, Giáp Đằng Ưng làm nổi không?

“Vậy để ta xem xem ngươi có thể làm được tới đâu.” Ngột Não Ma Hoàng bình thản nói.

Mặc kệ sợ hãi tới mức nào, biểu hiện bên ngoài nhất định phải bình tĩnh, không thể bị tiểu bối xem thường.

“Được, ta nhất định không khiến cho đại nhân thất vọng.” Vương Đằng nghiêm túc nói.

Loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị đích thân chỉ dạy, chuyện tốt như thế biết tìm nơi đâu, còn không học cho tốt đi.

Học xong thì chạy~

Ngột Não Ma Hoàng không biết Vương Đằng đang suy nghĩ gì, thấy hắn chăm chỉ học hỏi như vậy cũng cảm thấy hài lòng, tiếp tục chỉ dạy Vương Đằng tu luyện.

Sau một giờ...

“Ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu?” Ngột Não Ma Hoàng hỏi.

“Uy lực của lĩnh vực tăng khoảng bốn thành.” Vương Đằng vừa nói vừa nhìn giao diện thuộc tính của mình.

Hắc Ám lĩnh vực: 1450/3000 (tam giai)

Dù Hắc Ám lĩnh vực vẫn là tam giai nhưng quả thật đã mạnh hơn trước nhiều, đây là biến hóa về chất.

Chủ yếu là vì Ngột Não Ma Hoàng áp chế lĩnh vực ở mức tam giai nên bong bóng thuộc tính rơi xuống cũng không nhiều, nếu không tốc độ lĩnh ngộ của hắn sẽ nhanh hơn.

“...” Ngột Não Ma Hoàng hoàn toàn không biết nên nói gì.

Nó không ngờ Vương Đằng thật sự có thể làm được, một giờ tăng uy lực của lĩnh vực lên bốn thành, đây là chuyện loài Hắc Ám có thể làm được sao?

Cứ với tốc độ này chẳng phải chỉ cần một ngày là nó chẳng còn gì để dạy sao?

Nghĩ tới kết quả như vậy, đáy lòng Ngột Não Ma Hoàng đột nhiên dâng lên cảm giác thất bại. MMP nó là cấp Ma Hoàng thượng vị lại bị một cấp Ma Vương đả kích như vậy.

“Khụ.” Ngột Não Ma Hoàng vội ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Một giờ bốn thành, coi như là tốt rồi. Hôm nay tới đây thôi, ngươi trở về lĩnh ngộ cho tốt, tiêu hóa kỹ và củng cố những gì đã đạt được, không thể nóng vội.”

“Bây giờ ngươi coi như là môn đồ của ta, cầm lấy lệnh bài này, sau này có phiền phức gì thì trực tiếp tới tìm ta.”

Một lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay nó, ném cho Vương Đằng.

“Môn đồ!?” Vương Đằng hơi sững sờ, trong lòng hơi tò mò.

Chẳng lẽ môn đồ là đồ đệ?

Hắn nhìn lệnh bài trong tay, không biết được làm từ loại vật liệu gì, cầm trong tay thấy lạnh lẽo như một khối băng lạnh.

Hai chữ Ngột Não dùng tiếng Hắc Ám khắc lên một mặt của lệnh bài như hai dấu hiệu đặc biệt, toát ra ý nghĩa cổ xưa.

Mặt còn lại là một con mắt đầy tà ý, nếu nhìn chăm chăm vào con mắt này tinh thần sẽ không tự chủ được bị hút vào, không thể nào tự thoát khỏi.

“Sao thấy con mắt này có vẻ quen thuộc nhỉ?” Vương Đằng nhíu mày, trong lòng thầm nhớ lại, nhưng tạm thời không nhớ ra được là đã gặp ở đâu.

Hắn ngẩng đầu, phát hiện Ngột Não Ma Hoàng đã biến mất tại chỗ từ bao giờ không biết, để hắn lại một mình trong rừng rậm.

Vương Đằng há hốc mồm.

Này này, sao lại đi rồi, không thuận đường đưa ta đi một đoạn sao?

Hắn nhìn xung quanh, không biết đây là đâu, làm sao mà về được chứ?

Vương Đằng vô cùng oán giận, hỏi thăm cả nhà Thọt Não Ma Hoàng một lượt.

Thế nhưng nghĩ lại thì sao giống như trả thù nó vậy?

Hơn nữa dáng vẻ Ngột Não Ma Hoàng rời đi lúc này hình như hơi chật vật, giống như... chạy trốn.

Tình huống gì thế này?

Chắc không phải là bị tốc độ lĩnh ngộ của hắn dọa chạy chứ!

Vương Đằng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ngẫm lại thì lời nói cuối cùng của Ngột Não Ma Hoàng không phải là muốn hắn chậm lại sao?

Thì ra là sợ hắn lĩnh ngộ quá nhanh nên không dạy tiếp?

Vương Đằng cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng, dở khóc dở cười, sắc mặt hơi kỳ quái.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, lúc sau thì lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa, sắc mặt dần nghiêm túc lại, nhớ lại đại điện Ngột Não Ma Hoàng ở trong đầu.

“Không nhìn thấy bóng dáng của Ma noãn.” Vương Đằng nhíu mày: “Chẳng lẽ Ukup lừa mình?”

Không thể nào!

Mê Hoặc của hắn không có bất kỳ vấn đề gì, mối liên hệ giữa hắn và hạt giống Mê Hoặc không bị đứt gãy, ngược lại càng sâu hơn, Ukup không thể lừa hắn.

Nếu như thế thì có hai khả năng.

Một là Ma noãn đặt ở chỗ Ngột Não Ma Hoàng chỉ là ngụy trang, thật ra thì nó được đặt ở nơi khác.

Còn có một khả năng khác chính là Ma noãn thực sự ở chỗ này nhưng hắn lại không tìm được.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên. Hắn quyết định ngày mai tiếp tục tìm cơ hội lẻn vào xem một chút.

Nếu nói độ khó lúc lẻn vào khi trước là mức tử vong thì bây giờ chính là ở mức bình thường.

Hết chương 1791.
Bình Luận (0)
Comment