Chính Vương Đằng cũng không ngờ tới, Ngột Não Ma Hoàng sẽ đích thân ra mặt chỉ dẫn hắn, hơn nữa còn không phải ở bên trong đại điện mà là ra bên ngoài.
Đây quả thực là sáng tạo cơ hội cho hắn.
Ngày mai Ngột Não Ma Hoàng có thể dạy hắn, đến lúc đó sẽ để phân thân Hư Vô Thôn Thú lẻn vào, khả năng bị phát hiện rất thấp.
Hắn có chứng cứ ngoại phạm mà!
Tất cả đều rất hoàn hảo.
Vương Đằng quả là bị kế hoạch của mình làm cho sợ ngây người, lặng lẽ tán thưởng sự cơ trí của mình.
Sau đó hắn chỉ có thể đau khổ tìm đường về chỗ ở tộc Ma Giáp.
Lòng vòng hơn nửa ngày đường, suýt nữa bị lạc trong rừng rậm, tới đêm hắn mới về đến hang ổ loài Hắc Ám.
Hắn bị dẫn tới nơi khác cách hàng mấy chục kilomet. Thọt Não Ma Hoàng này thật nhỏ mọn, vứt một mình hắn ở bên ngoài, suýt nữa không tìm về được.
Hắn trở về, Giáp Ohad đã đi tới, tò mò hỏi: “Giáp Đằng Ưng, Ma Hoàng đại nhân tìm ngươi làm gi?”
“Hôm nay đại nhân thu nhận ta làm môn đồ, chỉ ta tu luyện về phương diện lĩnh vực.” Vương Đằng nói.
“Gì? Ma Hoàng đại nhân nhận ngươi làm môn đồ, đích thân chỉ dạy ngươi.” Giáp Ohad mở to mắt, đôi mắt lóe lên tia sáng màu đỏ. Nó cảm thấy không thể nào tin nổi.
“Chỉ tùy tiện dạy ta vài thứ mà thôi, không có gì lớn.” Vương Đằng nói.
“...” Giáp Ohad.
Còn không có gì lớn??
Đó chính là môn đồ của Ma Hoàng đại nhân đấy!
Nó lại nói nhẹ nhàng đến thế, giống như căn bản không thèm để ở trong lòng.
Ngươi không thèm để ý, vậy nhường cơ hội cho ta đi.
Phi, đúng là Versailles!
Giáp Ohad hung hăng phỉ nhổ trong lòng. Nó vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, miệng thì thào tự nói thôi quên đi, oán niệm rất sâu. Nó rất muốn đoạt lấy cơ hội này, đáng tiếc chỉ có thể nghĩ mà thôi. Với thiên phú của nó, Ngột Não Ma Hoàng tới nhìn cũng chẳng thèm nhìn ấy chứ.
Sắc mặt Vương Đằng khó hiểu.
Con tộc Ma Giáp này thật thô lỗ.
Không bao lâu sau, Giáp Fred cũng đi tới.
“Ma Hoàng đại nhân tìm ngươi rồi à?” Giáp Fred kéo Vương Đằng tới một góc, thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Đằng thẳng thắn thừa nhận, hơi cạn lời, không phải chỉ là được cấp Ma Hoàng thượng vị chỉ dẫn thôi sao, sao lại ngạc nhiên như vậy chứ.
“Tìm ngươi làm gì?” Giáp Fred thấp giọng hỏi.
Bất đắc dĩ, Vương Đằng không thể làm gì khác ngoài việc thuật lại những lời đã nói với Giáp Ohad lúc trước một lần nữa.
“Cái gì, môn đồ!” Giáp Fred giật nảy người.
“Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua đại nhân chỉ dạy ta tu luyện phương diện lĩnh vực mà thôi, không tính là gì cả.” Vương Đằng nói.
“Không tính là gì, ha ha...” Giáp Fred cười ý vị sâu xa. Nó cũng bị Vương Đằng làm cho hết nói nổi, dò hỏi: “Ngươi có biết môn đồ có ý nghĩa gì không?”
“Ý nghĩa gì chứ?” Vương Đằng hỏi.
“Ý nghĩa là ngươi nhận được sự che chở và tài nguyên của Ma Hoàng đại nhân. Huyết Luân từng ra tay hai lần với ngươi lúc trước, e là sau này sẽ sợ không dám ra tay với ngươi nữa đâu. Còn có nhiều lợi ích khác, chờ chúng ta trở lại thể giới Hắc Ám, ngươi có thể cảm nhận được.” Giáp Fred nói.
“Ồ? Trâu bò thế sao!” Vương Đằng hơi kinh ngạc, thân phận môn đồ có vẻ không đơn giản như hắn nghĩ.
“Ngươi nghĩ sao, đang ở trong phúc mà không biết hưởng.” Giáp Fred lắc đầu nói: “Dù thế nào đi nữa đây cũng là chuyện tốt, ngươi cần phải nắm thật chặt, đừng chọc Ma Hoàng đại nhân tức giận.”
“Ta biết rồi.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ừ, vậy cứ thế đi, ngươi tự đi tu luyện cho tốt, sau này chuyện tuần tra không cần ngươi trông nom.” Giáp Fred nói.
Thái độ của nó với Vương Đằng rõ ràng tốt hơn trước mấy lần, cứ như thể coi hắn là tương lai của tộc Ma Giáp vậy.
Leo lên cây đại thụ Ngột Não Ma Hoàng này, tương lai của Giáp Đằng Ưng tuyệt đối không thể bình thường được.
“Đa tạ đại nhân.” Vương Đằng nói.
Giáp Fred nhìn Vương Đằng một cái thật sâu, không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời đi.
Vương Đằng đứng yên tại chỗ, yên lặng không nói gì.
Địa vị của hắn vừa tăng lên rất rất rất nhiều lần!
Đột ngột có thêm thân phận môn đồ, ngay cả loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị như Giáp Fred cũng coi trọng hắn.
Thân phận môn đồ này khó lường hơn trong tưởng tượng của hắn.
Có điều hắn cũng không để ý tới suy nghĩ của Giáp Fred nữa. Hắn là kẻ giả mạo, không phải là tộc Ma Giáp gì. Đợi mọi chuyện xong xuôi, hắn sẽ chạy trốn, ai đi quản nhiều như vậy làm gì.
Vương Đằng quẳng chuyện này ra sau gáy, chuẩn bị kế hoạch ngày mai lẻn vào hành động.
Nhưng không bao lâu sau, một loài Hắc Ám Huyết tộc lại tìm đến.
“Nghe nói ngươi trở thành môn đồ của Ngột Não Ma Hoàng đại nhân, đây là quà Huyết Luân đại nhân tặng cho ngươi.” Con Huyết tộc hâm mộ nhìn thoáng qua Vương Đằng, giao cho hắn một cái túi màu xám tro.
“Quà?” Vương Đằng hơi mơ hồ.
Huyết Luân tặng quà cho hắn á?
Thật hay giả vậy, nó có thể có lòng tốt này sao?
Vương Đằng mở túi ra nhìn, một đống tinh thạch màu đỏ sậm lẳng lặng ở đó, thoạt nhìn hết sức óng ánh chói mắt, rõ ràng là Huyết Ma tinh.
Số lượng ít nhất là năm mươi ngàn viên, nhiều hơn số nó cho lúc trước.
“Tên Huyết Luân này có phải bị cửa kẹp hỏng đầu không thế!”
Ban đêm, Vương Đằng ngồi trên một cây đại thụ, tung túi trong tay, tự lẩm bẩm nói.
Hắn trở thành môn đồ của Ngột Não Ma Hoàng, đối phương lại đi tặng quà cho hắn.
Thù hận giữa hai người cũng không nhỏ!
Rất hiển nhiên, điều có thể khiến Huyết Luân làm như thế, nhất định là vì thân phận môn đồ kia.
“Xem ra thân phận môn đồ này còn quan trọng hơn ta tưởng.” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn vốn định chờ kết thúc hành động nằm vùng bên này sẽ hoàn toàn vứt bỏ thân phận Giáp Đằng Ưng, nhưng bây giờ xem ra nếu tùy tiện vứt bỏ, hình như có hơi lỗ.
Nói thật, hắn căn bản cũng không muốn kinh doanh đàng hoàng thân phận này, ai dè chẳng biết tại sao lại thành như vậy nữa.
Cảm giác có hơi không chân thực.
Hắn hiển nhiên không biết, Ngột Não Ma Hoàng sẽ thu hắn làm môn đồ, có không ít nguyên nhân là vì Euphelia.
Tồn tại phía sau Euphelia xem như là kẻ thù cũ với nó.