Ngột Não Ma Hoàng rất hài lòng. Dạy dỗ một đồ đệ có thiên phú cực mạnh đã khiến nó có cảm giác thành tựu vô cùng, sau đó nó nói:
“Ngươi đã hoàn toàn làm chủ được biến hóa đầu tiên của lĩnh vực, biến hóa này có tên là ‘Thực Cảnh’, ngưng tụ lực lĩnh vực thành thực chất, uy lực mạnh hơn lĩnh vực cùng giai ít nhất ba lần.”
“Thực Cảnh!” Vương Đằng nhẩm lại một lần, nhớ lại sự biến hóa của lĩnh vực mấy ngày qua và cảm thấy có hơi chuẩn xác, trong lòng hắn chợt nảy ra một ý, bèn hỏi: “Sau đó còn có cảnh giới khác nữa phải không?”
“Đương nhiên có chứ, nhưng hãy còn quá sớm đối với ngươi.” Ngột Não Ma Hoàng nhìn hắn rồi thản nhiên nói.
Thằng nhóc này có dã tâm lớn thật!
Vừa nắm giữa được Thực Cảnh xong đã nhăm nhe tới cảnh giới tiếp theo rồi.
“...” Vương Đằng câm nín, mấy kẻ tay to mặt lớn này chuyên thích nói nửa vời.
Xem ra không thể moi thêm về biến hóa lĩnh vực tiếp theo từ miệng Ngột Não Ma Hoàng rồi.
“Quên đi, có thể lĩnh ngộ được biến hóa đầu tiên đã may mắn lắm rồi, không thể đòi hỏi quá nhiều, là ta quá tham lam.” Vương Đằng nghĩ thầm như vậy.
Nếu không phải vì Ngột Não Ma Hoàng cố ý thi triển “Thực Cảnh” thì hắn đã chẳng thể lụm được bong bóng thuộc tính, như thế thì không biết đến bao giờ mới lĩnh ngộ được đây.
Vậy nên, làm người phải biết đủ!
Nếu để người khác biết hắn nắm chắc “Thực Cảnh” lĩnh vực chỉ trong vỏn vẹn mấy ngày thì e là sẽ ghen tị đến đỏ mắt mất.
Bên cạnh đó, nhờ lần lĩnh hội đầu tiên này mà những lĩnh vực khác của Vương Đằng cũng đạt đến “Thực Cảnh”. Đây mới là thành quả lớn nhất của hắn!
Chỉ nghĩ thôi mà lòng hắn đã rất chờ mong rồi.
“Đa tạ đại nhân.” Vì vậy, Vương Đằng chân thành cảm kích từ tận đáy lòng.
“Không cần cảm ơn ta, nếu ngươi không có thiên phú này thì ta đã chẳng dạy ngươi, chung quy vẫn do chính ngươi.” Ngột Não Ma Hoàng phất tay, thân hình từ từ biến mất tại chỗ.
“Lại quẳng ta ở đây một mình sao?” Vương Đằng vươn người, Ma Giáp trên người chậm rãi rút lui, để lộ ra chân thân, ánh mắt hắn đọng lại: “Thôi, đã đến lúc bắt đầu rồi.”
Gần như đồng thời.
Tại một nơi nào đó ngay trong dãy núi, trong một chiến hạm to lớn đang ở trạng thái tàng hình, mấy vị tướng quân Mokallen nghiêm túc đứng trước đài điều khiển chính, bầu không khí căng thẳng đến cực hạn.
Một phân thân của Vương Đằng cũng đứng cạnh đó, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, hắn mở choàng mắt ra, trầm giọng nói: “Tướng quân Mokallen, có thể bắt đầu rồi!”
“Được!”
Ánh mắt của mấy người Mokallen sáng ngời, chiến ý dào dạt, bọn họ đã đợi lâu lắm rồi.
Nằm rải rác khắp nơi trong cánh rừng, từng chiến hạm đồng loạt nhận được mệnh lệnh, lập tức bổ sung năng lượng, pháo nguyên lực bùng lên ánh sáng chói lóa, đủ mọi màu sắc, nhằm thẳng về phía khe núi nơi loài Hắc Ám ẩn nấu.
Chỉ trong tích tắc, pháo nguyên lực hoàn tất việc bổ sung năng lượng và bắn ra, vô số pháo nguyên lực vụt qua trên không trung, đường đạn hình thành từng dải ánh sách, như tạo nên một chiếc lưới khổng lồ, bao trùm lên toàn bộ khe núi nơi loài Hắc Ám đang ẩn náu.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, từng con từng con loài Hắc Ám sững sờ nhìn lên bầu trời, sau đó toàn bộ khe núi lập tức nổ tung!
Đối với loài Hắc Ám, cuộc pháo kích bất ngờ xuất hiện thực sự khiến chúng không ngờ tới.
Vì thế mà rất nhiều loài Hắc Ám đều ngây ra như phỗng.
Sau đó là sự hoảng loạn vô tận!
Từ sững sờ đến hoảng sợ chỉ trong một nháy mắt, cảm xúc thay đổi vô cùng phức tạp.
Chúng không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số pháo nguyên lực rơi trên đầu, ánh sáng rực rỡ như một tràng pháo hoa chói lóa.
Đồng tử của mỗi loài Hắc Ám đều thít lại như đầu kim.
Bùm!
Tiếng nổ vang rền, pháo nguyên lực bắn xuống, rất nhiều loài Hắc Ám bị nhấn chìm bên trong vụ nổ nguyên lực.
Gần như trong khoảnh khắc, vô số loài Hắc Ám đã bị pháo nguyên lực thiêu chết, cơ thể chia năm xẻ bảy, chết không kịp ngáp, rất nhiều loài Hắc Ám khác bị thương nặng, tiếng la thét thảm thiết liên miên.
“Địch tấn công!”
Một tiếng kêu the thé bao hàm nỗi sợ hãi và tức giận chợt vang lên, vang vọng trên bầu trời rồi vút lên tận mây xanh.
Tiếng kêu này giống hệt một mỹ nữ đang cởi quần áo chuẩn bị tắm thì bị một gã đàn ông bỉ ổi đột nhiên xông vào, miệng còn cười “khà khà khà”, khiến mỹ nữ kinh hãi hét lên bằng âm lượng đề-xi-ben cao chót vót.
Grào!
“Địch tấn công!”
“Địch tập kích!”
“Mau mở lồng phòng hộ!”
...
Sau đó, rốt cuộc tất cả loài Hắc Ám cũng kịp phản ứng, chúng gầm lên giận dữ, hỗn loạn cả lên.
Grừ!
Đại Nham Khuê Giáp Long Thú bị giật mình, ngửa đầu gầm lên trời.
Vừa rồi có không ít pháo nguyên lực bắn trúng nó, khiến nó bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say, tuy không làm nó bị thương nhưng vẫn gây thiệt hại cho tòa kiến trúc trên lưng nó.
Ngột Não Ma Hoàng xông ra khỏi tòa kiến trúc, xuất hiện trên bầu trời, khuôn mặt bao phủ đầy băng giá, nét lạnh lùng trong mắt gần như hóa thành thực chất.
Mấy con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng như Giáp Fred, Huyết Luân cũng lao ra.
“Chuyện gì vậy?”
Chúng nhìn mọi thứ với vẻ khó tin, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Bùm! Bùm! Bùm...
Đúng lúc này, một đợt bắn phá của pháo nguyên lực khác lại ập đến từ xa.
“Mở lồng phòng ngự!” Ngột Não Ma Hoàng mang vẻ dữ tợn, lạnh lùng ra lệnh.
“Bẩm đại nhân, lồng phòng ngự đã bị phá hủy rồi ạ!” Một con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị hoang mang chạy đến từ bên dưới, hoảng hốt hô lên.
“Cái gì cơ!” Đám Giáp Fred giật thót.
“Làm sao có thể, là kẻ nào phá hủy lồng phòng ngự?” Huyết Luân nắm đầu con loài Hắc Ám kia và hỏi với vẻ mặt khó coi.
“Không, không biết!” Con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị khiếp sợ, lắp bắp nói.
“Vô dụng!”
Ngột Não Ma Hoàng nổi giận, lời vừa dứt, đầu của loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị đã bị nổ tung thành một màn sương máu trước khi nó có thể hét lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, pháo nguyên lực đã bay đến.
Nhưng một màn sáng màu đen dâng lên trên thân Ngột Não Ma Hoàng, Giáp Fred và loài Hắc Ám khác, chặn lại pháo nguyên lực.