Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1804 - Chương 1804. Nhân Tộc Này, Mẹ Nó Có Phải Ăn Gian Hay Không???

Chương 1804. Nhân tộc này, mẹ nó có phải ăn gian hay không???
Chương 1804. Nhân tộc này, mẹ nó có phải ăn gian hay không???

Đám người tướng quân Mokalen vẫn khó có thể lựa chọn.

Trong suy nghĩ của bọn họ, trận chiến này rất quan trọng, nhưng Vương Đằng cũng vô cùng quan trọng giống vậy.

“Ta tự phát nổ thể tinh thần, loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này có điều kiêng kỵ, sẽ không dám vượt biên. Bằng tinh thần lực của ta, nếu tự bạo, có lẽ đủ để đánh lui nó.” Tướng quân Mokalen lộ ra ánh mắt kiên quyết, trầm giọng nói.

“Như vậy sao được.” Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu giật mình.

“Không có gì là không được, ta đến cấp Giới Chủ đã là giới hạn rồi. Những năm qua trấn giữ hành tinh phòng ngự số 29, ta đã sớm không màng đến sống chết. Nếu trận chiến này có thể thành công, thì điều đó có ý nghĩa trọng đại với Nhân tộc ta.” Tướng quân Mokalen nói.

“Tướng quân Mokalen, Ngột Não Ma Hoàng kia là cấp Ma Hoàng thượng vị, chỉ có ngươi mới có thể đối phó, nên ngươi không thể tự bạo.”

“Hơn nữa chẳng lẽ ngươi đã quên ta có một thân phận khác. Ta cũng là một Tông sư đan đạo, có thể luyện chế đan dược khôi phục tổn thương linh hồn. Dù cho linh hồn có bị hao tổn, cũng có cách làm cho mình khôi phục, ngươi cứ yên tâm đi.” Vương Đằng cười cười, nói: “Vả lại, ta cũng không ngu đến vậy, lấy tiền đồ của mình ra nói đùa.”

“Tông sư đan đạo!?” Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu ngơ ngác cả người.

Bọn họ không biết Vương Đằng là Tông sư đan đạo, nào có ai trẻ như vậy đã là Tông Sư đan đạo? Bọn họ có hơi khó tin.


“Thượng Tá Vương Đằng đúng là Tông sư đan đạo.” Tướng quân Mokalen trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, giải thích một câu. Hắn có hơi do dự, chần chờ nói: “Thật sự không có vấn đề gì sao? Đến lúc đó muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.”

“Yên tâm đi.” Sắc mặt Vương Đằng trở lên nghiêm túc. Hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ta lại rất sợ chết đó, sao có thể làm loại chuyện vì người quên mình được.”

“...” Mọi người cạn lời.

Nói mình sợ chết mà chẳng chút e dè như vậy có thật sự ổn không đấy?

Võ giả trên chiến trường kỵ nhất là sợ chết, sẽ bị người khác xem thường.

Nhưng giờ phút này, những lời này được nói ra từ trong miệng Vương Đằng, bọn họ ngoài có chút dở khác dở cười ra, lại không có ai cảm thấy hắn thật sự sợ chết, ngược lại có loại cảm giác oanh liệt.

Đám người tướng quân Mokalen cảm thấy Vương Đằng vẫn đang an ủi bọn họ ít nhiều.

Nếu Vương Đằng mà biết suy nghĩ của bọn họ, phỏng chừng sẽ có vẻ mặt ngơ ngác.

Nói thật mà chẳng ai tin!

Rốt cuộc bọn họ tưởng hắn vĩ đại đến thế nào?

Vương Đằng là người trong nhà biết chuyện trong nhà. Hắn có hai tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ, làm nổ một tòa không có ảnh hưởng lớn gì với hắn.

Đừng nói là bị thương, ngay cả đau cũng sẽ không đau tí nào.

Nếu đau thì cũng là phân thân Hư Vô Thôn thú chịu đau. Dù sao hắn da dày thịt béo, tinh thần lực mạnh mẽ, nổ một tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ cũng không coi là gì.

Vả lại hắn còn có thể khôi phục tinh thần thông qua việc nhặt thuộc tính. Đây là ưu thế người khác không có.

Vì vậy hắn hoàn toàn không lo lắng gì.

0(╥﹏╥)0

Phân thân Hư Vô Thôn thú bỗng nhiên lại cảm thấy được một loại ác ý phủ xuống trên người hắn.

“Không có thời gian để nhiều lời, cứ làm thế đi.” Vương Đằng nói.

“Được, vậy làm theo lời thượng tá Vương Đằng nói.” Tướng quân Mokalen cắn răng, cuối cùng cũng đồng ý.

Bọn họ cũng biết đang trong tình huống khẩn cấp, hoàn toàn không có dư thời gian để bọn họ do dự.

Vương Đằng không nói nhảm nữa, khống chế phân thân Hư Vô Thôn thú lệnh tháp Cửu Bảo Phù Đồ thoát ra từ trong ấn đường, treo trên đỉnh đầu của hắn.

Bản tôn cầu xin ngươi hãy làm người đi!

Phân thân Hư Vô Thôn Thú khóc không ra nước mắt, đau khổ đến mức muốn ngồi bệt xuống, vẽ vòng tròn trên mặt đất nguyền rủa người nào đó.

Có lẽ chính hắn cũng đã quên hắn từng nói một câu.

Của hắn là của Vương Đằng!

Vì vậy Vương Đằng sử dụng tháp Cửu Bảo Phù Đồ của hắn cũng không có vấn đề gì.

Lúc này, tháp Cửu Bảo Phù Đồ đón gió bay lên, trong nháy mắt kích thước đã tăng lên trên dưới trăm trượng.

Thể tinh thần của phân thân Hư Vô Thôn thú vô cùng mạnh, vì vậy tháp Cửu Bảo Phù Đồ được đúc ra cũng hết sức to lớn, quả thật đã chiếm lấy cả một khoảng không rộng lớn.

Ánh vàng chói mắt tản phát ra từ trên tháp, lập tức thu hút vô số ánh mắt. Ngay cả con mắt trên không trung cũng nhìn về phía tòa bảo tháp đặc biệt này, đồng tử dường như hơi co lại.

Tướng quân Mokalen: “...”

Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu: “...”

Thứ này là bảo tháp tinh thần mà Vương Đằng tạo thành ư?

Mọi người có hơi choáng váng!

Nếu nói đây là tháp thật, không chừng bọn họ còn tin, nhưng nói nó là bảo tháp do tinh thần đúc thành, bọn họ lại thấy hơi quá khoa trương!

Cái tháp này, nó phạm quy rồi!

“Đây là...tháp của ngươi?” Tướng quân Thích Nguyên Câu không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy đó!” Vương Đằng gật gật đầu, hỏi: “Có vẫn đề gì không?”

“Không, không có!” Tướng quân Thích Nguyên Câu lắc đầu, âm thầm kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Ánh mắt đám người tướng quân Mokalen nhìn hắn cũng trở nên lạ kỳ, có vẻ muốn nói lại thôi.

Đặc biệt là tướng quân Mokalen, mới vừa rồi còn thề son sắt để hắn tự nổ tinh thần lực.

Bây giờ suy nghĩ lại, tuy rằng tinh thần lực của hắn mạnh hơn Vương Đằng, nhưng chắc chắn không thể ngưng thực giống vậy.

Cho dù có tự nổ, chỉ e uy thế cũng sẽ giảm đi nhiều.

Nhưng bảo tháp này của Vương Đằng lại khác, vừa nhìn đã biết được ngưng tụ thành thông qua bí pháp nào đó, không giống bình thường.

Nếu truyền tinh thần lực của bọn họ vào trong đó, chắc chắn có thể phát ra uy lực vô cùng khủng khiếp. Việc tự bạo tinh thần lực bình thường không thể sánh bằng được.

Tướng quân Mokalen cảm thấy thật cay đắng. Đến cả tự bạo cũng không sánh bằng một tiểu bối, hắn sống tiếp còn có ý nghĩa gì chứ.

Muốn khóc mà!

“Mọi người truyền tinh thần lực vào trong đó đi.” Vương Đằng không để ý vẻ mặt của mọi người, trầm giọng nói.

“Được!” Mọi người kịp phản ứng lại, vội vàng đáp

Hết chương 1804.
Bình Luận (0)
Comment