Sau đó, từng người huy động tinh thần lực của bản thân, như có từng dòng thác màu vàng kim tuôn ra từ ấn đường bọn họ, tiến vào trong tháp Cửu bảo Phù Đồ.
Vốn dĩ nếu có tinh thần lực của người khác tiến vào tháp Cửu Bảo Phù Đồ, thế nào cũng sẽ gây ra xung đột, nhưng Vương Đằng đã ép lại sự bạo động trong tháp Cửu Bảo Phù Đồ lúc này.
Hơn nữa hắn cũng không cần để ý chút xung đột kia, chỉ cần giữ tháp Cửu Bảo Phù Đồ không bị mấy luồng tinh thần lực mạnh mẽ kia căng vỡ là được.
Những tinh thần lực kia càng va chạm dữ dội, đợt lát nữa phát nổ ra lại càng khủng khiếp.
Điều kiện tiên quyết là, phải giữ được tháp Cửu Bảo Phù Đồ, không thể để nó nổ sớm. Nếu không tất cả sẽ thất bại trong gang tấc.
Thuận theo dòng tinh thần lực dũng mãnh của đám người tướng quân Mokalen truyền vào trong, tháp Cửu Bảo Phù Đồ bắt đầu rung chuyển dữ dội, không ngừng tỏa ra dao động cực kỳ đáng sợ, khiến lòng người kinh hãi.
Con mắt to lớn phía sau hành lang không gian hình như đã cảm nhận được cái gì đó, âm lanh lạnh như băng ầm ầm truyền ra: “Ngăn bọn họ lại! Phá vỡ tòa tháp này!”
Oành!
Mệnh lệnh vừa mới truyền ra, mấy bóng hình đã bay vụt đến phía Vương Đằng bên này.
“Hừ!” Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu hừ lạnh một tiếng, lập tức tiến lên ngăn lại, bảo vệ Vương Đằng sau lưng.
Bọn họ vừa truyền tinh thần lực vào trong tháp Cửu Bảo Phù Đồ, vừa va chạm với loài Hắc Ám cấp ma Hoàng trung vị vừa bay đến.
Ầm!Ầm!Ầm!
Từng tiếng nổ vang phát ra trên bầu trời, nguyên lực dư ba quét sạch bốn phía, không gian cũng bị phá vỡ, xuất hiện những vết rách đen kịt.
Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu đều là tồn tại cấp Vực Chủ, thực lực mạnh mẽ, mỗi một đòn công kích đều cực kỳ đáng sợ, tạo ra những vụ nổ cực lớn.
Loài Hắc Ám ở xung quanh hoàn toàn không dám tới gần, dồn dập xê ra xa.
Mà bên này, Vương Đằng có tướng quân Mokalen bảo vệ, cũng không bị ảnh hưởng, làm cho hắn có thể tập trung ứng phó tháp Cửu Bảo Phù Đồ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nói thật, nếu không phải tòa tháp Cửu Bảo Phù Đồ này của hắn có thiên địa dị hỏa và sức mạnh của lôi kiếp rèn giũa, lại được rèn bởi hai thần chuỳ phi phàm, chỉ e đã sớm không chồng đỡ nổi mà nổ tung rồi.
Giống như rèn đúc vũ khí, có một nguyên tắc đơn giản là vật liệu và công cụ rèn càng tốt, vũ khí được rèn thành tất nhiên sẽ càng thêm cứng cáp, không dễ bị hỏng.
Vương Đằng thấy may mắn là lúc trước mình đã chọn hai thanh thần chuỳ đó, tuy là hình dung ra rất khó, nhưng hiệu quả lại thật sự tốt.
Càng ngày càng có nhiều tinh thần lực mạnh mẽ truyền vào, tháp Cửu Bảo Phù Đồ đã bắt đầu hơi phồng lên, giống như một gã gầy gò có cái bụng ễnh, trướng lên.
Võ giả và loài Hắc Ám xung quanh thấy một màn như vậy, âm thầm cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Ngay cả tướng quân Mokalen cũng cảm thấy da đầu hơi run lên, cái tháp này mà nổ tung trước mặt hắn, đoán chừng là hắn sẽ chầu trời luôn!
Đáng sợ như vậy đó!
Giờ phút này, hắn đã tin tưởng Vương Đằng hơn nhiều.
Thằng nhóc này đúng là một quái thai!
“Mau ngăn hắn lại!” Ở phía sau hành lang không gian, âm thanh lạnh lẽo lại truyền đến một lần nữa, ấn chứa chút the thé.
“Nó sợ rồi!” Tướng quân Mokalen ngẩng đầu, cười lạnh nói.
Ầm!
Đúng lúc này, Ngột Não Ma Hoàng vẫn luôn ở xa xa không nhúc nhích lại đột nhiên biến mất tại chỗ.
Đồng tử Vương Đằng co lại. Hắn nhìn chỗ không trung cách đó không xa xuất hiện một đợt dao động. Một cánh tay đầy cơ bắp duỗi ra, vung về phía hắn.
“Cút!” Tướng quân Mokalen trừng đôi mắt lạnh, miệng phát ra một câu quát lạnh, vung một quyền đến phía cánh tay kia.
Cánh tay kia từ móng vuốt biến thành bàn tay, cùng va chạm với nắm đấm của tướng quân Mokalen.
Hai người cũng không dùng tới bất kỳ chiến kỹ nào, chỉ đấm nhau qua lại vô cùng đơn giản, nhưng trong đó lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ, giống như đã dồn nén tất cả vào trong nắm đấm và bàn tay.
Ầm!
Tay với tay đụng vào nhau, phát ra âm thanh trầm đục.
Không gian xung quanh lại bắt đầu vỡ vụn, dấu vết nắm đấm và bàn tay kéo dài tạo thành một đường trắng bạc rõ ràng.
Hai bên vừa chạm rồi lại tách ra, tướng quân Mokalen bị đẩy lùi xa ra vài trăm thước, mà bàn tay kia cũng biến mất giữa không trung.
Sắc mặt tướng quân Mokalen nghiêm trọng, thân hình lóe lên, tung ra mấy quyền liên tiếp đến một chỗ trong không trung.
Thân hình Ngột Não Ma Hoàng bị ép hiện ra, không thể không đón đỡ nắm đấm của hắn.
“Nguy hiểm thật!” Trán Vương Đằng ứa ra mồ hôi lạnh. Vừa nãy suýt chút hắn đã bị Ngột Não Ma Hoàng bóp chết rồi.
Tiếp xúc gần gũi với đối phương nhiều ngày như vậy rồi, đến giờ hắn mới nhận rõ được sự mạnh mẽ của Ngột Não Ma Hoàng.
CMN quả nhiên vẫn là Ngột Não Ma Hoàng dạy hắn lĩnh vực đáng yêu hơn một chút!
Giờ ác lên thật đáng sợ!
“Vương Đằng, đã được chưa?” Âm thanh của tướng quân Thích Nguyên Câu truyền đến từ phía trước, sắc mặt hắn trắng bệch. Hắn tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, cũng có ảnh hưởng với trận chiến kế tiếp.
“Chờ thêm chút nữa!” Hắn lại cảm thấy mình có thể chống đỡ lâu thêm một chút.
“...” Sắc mặt đám người tướng quân Thích Nguyên Câu biến thành màu đen, nhưng chỉ có thể làm việc theo kế hoạch.
Bản thân Vương Đằng cũng không nhàn rỗi. Hắn cũng huy động tinh thần lực của bản thể mạnh mẽ dồn vào trong tháp Cửu Bảo Phù Đồ.
Đã muốn làm thì phải làm ác một chút!
Trên thực tế thì tính cách Vương Đằng có đôi chút liều lĩnh, cũng đã đến tình trạng này rồi, không bằng được ăn cả ngã về không, ra sức đánh cược một lần.
Rắc rắc rắc...
Tháp Cửu Bảo Phù Đồ đã truyền ra tiễng vỡ lanh lảnh.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều vết nứt hiện ra, chi chít chằng chịt trải rộng ở bề mặt tháp Cửu Bảo Phù Đồ, trong cực kỳ dọa người.
“Được rồi! Được rồi!” Sắc mặt Vương Đằng lộ vẻ quẫn bách, hắn vội vàng la lớn.
Mấy người tướng quân Thích Nguyên Câu đã chờ câu nói này đến hoa cũng đã tàn rồi, vừa nghe hắn nói xong thì họ vội thu lại tinh thần lực đang truyền đi.