Vô số loài Hắc Ám ngửa mặt lên trời, vẻ mặt hoảng sợ!
Tất cả võ giả Nhân tộc đều không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, rung động trong lòng.
Thực lực của Vương Đằng đã sớm không phải là bí mật trong võ giả Nhân tộc, nhưng chính bởi vì biết nên mới khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Công kích kinh khủng như thế thật sự do một võ giả cấp Hằng Tinh tạo ra sao?
Trên bầu trời, phía sau hành lang không gian kia, tiếng gầm giận dữ vang lên không ngừng, nó đến từ chính loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia.
Các loài Hắc Ám thay đổi sắc mặt, kể cả loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị như Huyết Luân, Giáp Fred đều không nhịn được lộ ra vẻ hoảng sợ trong mắt.
Ma Tôn đại nhân tức giận!!!
Chúng nó nhìn về phía Vương Đằng ở xa xa, giống như đang nhìn một người chết.
Thằng nhãi Nhân tộc này chết chắc rồi!
Tuyệt đối chết chắc!
(へ╬ )
Vương Đằng rất khó chịu.
Cmn ánh mắt của những loài Hắc Ám này là có ý gì, khiến cho hắn giống như lập tức sẽ chết vậy.
Chẳng lẽ loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia thật sự có can đảm vi phạm sao?
Vương Đằng cảm thấy hơi bất an. Cho dù đối phương có vi phạm hay không, chạy trước quan trọng hơn, hắn vội vàng nhanh chóng chạy ra xa.
Nổ xong bỏ chạy, thật thoải mái.
Đàn ông đích thực không quay đầu lại nhìn nổ mạnh!
Grào!
Lúc này, một tiếng gầm giận dữ chợt truyền đến từ hành lang không gian sau lưng, vang vọng trong trời đất, đinh tai nhức óc.
Cho dù võ giả Nhân tộc hay loài Hắc Ám đều hiện tơ máu trong tai.
“Không ổn!” Tướng quân Mokallen thay đổi sắc mặt, sốt ruột quát to: “Vương Đằng, chạy mau!”
Không cần nhiều lời, Vương Đằng đã sớm tăng tốc độ lên đến nhanh nhất, không nhìn thấy cả tàn ảnh.
Trong hành lang không gian, tia sáng màu vàng còn chưa tiêu tán hoàn toàn, một xúc tua màu đen vĩ đại đột nhiên thò ra, cuốn xuống bên dưới.
Tốc độ của xúc tua nhanh như tia chớp, đảo mắt đã cuốn đến nơi nào đó ở bên dưới.
Mà nơi đó chính là nơi Vương Đằng di chuyển.
Sắc mặt Vương Đằng khó coi.
Má nó, loài Hắc Ám này không có võ đức.
Đường đường loài Hắc Ám cấp Ma Tôn lại thật sự ra tay với hắn một võ giả cấp Hằng Tinh, có cần mặt mũi nữa không vậy?
Hơn nữa nó xuyên giới đến đây, chẳng lẽ không sợ thu hút sự chú ý của võ giả cấp Bất Hủ Nhân tộc sao?
Vương Đằng vẫn đánh giá thấp sự phẫn nộ của đối phương. Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn làm việc đâu băn khoăn nhiều như vậy, Vương Đằng chọc đến nó, nó đương nhiên muốn ra tay bóp chết Vương Đằng, không thương lượng.
Ở trong mắt nó, bóp chết một võ giả cấp Hằng Tinh còn không phải đơn giản giống như bóp chết một con kiến sao.
Xoẹt!
Tốc độ của xúc tua màu đen quá nhanh, vẽ ra một dấu vết màu đen trong không trung. Nó cứ đi theo sau lưng Vương Đằng, giống như một thanh trường thương màu đen, đâm vào trái tim Vương Đằng.
Toàn thân Vương Đằng đều không ổn, như bị gai cắm vào xương, toàn thân đều nổi da gà. Hắn cảm thấy một nguy cơ tử vong mãnh liệt đến cực hạn đang giáng xuống, không nhịn được nhìn lại, đồng tử co rút thành mũi kim.
Sao có thể nhanh như vậy?
Giờ phút này, trong lòng hắn rung động vô cùng, chỉ có một suy nghĩ này.
“Muốn giết ta, không có cửa đâu.”
Nhưng Vương Đằng không phải người có tính cách ngồi chờ chết, cho dù đối phương lại mạnh nữa, hắn vẫn dám cứng rắn đánh một trận. Lúc này hắn cắn chặt răng, vẻ kiên quyết lóe lên trong mắt.
Một thanh chiến kiếm màu đỏ thắm cấp Giới Chủ xuất hiện trong tay hắn, bộc phát ra sáng rọi lộng lẫy. Một luồng dao động không gian nồng đậm đến cực hạn bộc phát ra từ trên người hắn, hội tụ thành ánh kiếm trên chiến kiếm.
Ánh kiếm này không phải do nguyên lực ngưng tụ thành, mà do lực không gian ngưng tụ, sắc bén vô cùng, giống như có thể chặt đứt tất cả.
Thủ đoạn mạnh nhất của Vương Đằng vốn là bão không gian, nhưng lúc này rõ ràng không kịp thi triển, cho nên chỉ có thể sử dụng Không Diệt Thần Kiếm quyết!
Là truyền thừa cao nhất của đế quốc Đại Càn, uy lực của Không Diệt Thần Kiếm quyết tuyệt đối không yếu!
Trong nháy mắt ngắn ngủi, vô số kiếm khí bùng nổ ra từ trên chiến kiếm trong tay Vương Đằng, phát ra khắp bốn phía, khiến không gian xung quanh đều xuất hiện vết nứt nhẹ.
Vương Đằng đưa mắt nhìn chằm chằm vào xúc tua màu đen đang không ngừng tới gần trước mắt, rót hết tất cả lực không gian trong cơ thể vào chiến kiếm.
Ngay sau đó, xúc tua màu đen đã đến trước mặt hắn, khoảng cách chưa đến một mét.
Bên ngoài xúc tua màu đen kia mang theo nguyên lực tinh thần Hắc Ám vô cùng mạnh mẽ, ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén. Gió lớn mãnh liệt theo đó đập vào mặt, thổi mái tóc đen của hắn bay loạn lên, càng quét qua mặt hắn sinh đau, trên mặt xuất hiện từng vết máu thật nhỏ.
Nếu không phải Vương Đằng có sức lực mạnh mẽ, chỉ cần cơn gió mạnh này thôi đã đủ để cho hắn lĩnh đủ.
“Nhân tộc kia chết chắc rồi!” Huyết Luân nhìn xem một cảnh này, khinh thường nhe răng cười nói.
Khuôn mặt các loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị như Giáp Fred đều ào ào lộ ra vẻ trào phúng. Chọc giận Ma Tôn đại nhân, chống cự gì đều là phí công, chỉ có con đường chết.
Vương Đằng có thể cảm nhận được cảm giác tử vong có thể chạm tay đến kia, trong lòng lại không hề hoảng sợ, ngược lại càng bình tĩnh đến cực hạn.
“Trảm Thần!”
Đột nhiên, hắn trợn tròn mắt lên, một tiếng kêu lớn phát ra từ trong miệng.
Rầm!
Trong phút chốc, hắn đột nhiên chém chiến kiếm trong tay ra, ánh kiếm khủng khiếp ầm ầm chém ra, hóa thành một dải lụa màu trắng bạc, chạm vào xúc tua màu đen kia.
Ánh kiếm màu trắng bạc và xúc tua màu đen đồng thời khựng lại, giống như có người nhấn nút tạm dừng thời gian vậy.
Nhưng lập tức, xúc tua màu đen kia bộc phát ra ánh sáng màu đen mãnh liệt, uy lực tăng mạnh. Ánh kiếm màu bạc không ngăn cản được, lập tức truyền ra tiếng rắc rắc rắc, sau đó ầm ầm nổ tung, hóa thành điểm sáng màu bạc đầy trời.
Dư ba nguyên lực lập tức đổ cuốn ra xung quanh, dưới lực đẩy ngược của dư ba này, Vương Đằng thuận thế bay ngược ra sau.
“Còn định chạy!”