Một tiếng hừ lạnh truyền đến, mới vừa rồi xúc tua màu đen chỉ bị cản trở một chút, lại tiếp tục đánh úp về phía Vương Đằng, tốc độ nhanh đến cực hạn.
“Không Thiểm!”
Sắc mặt Vương Đằng ngưng lại. Hắn lập tức thi triển ra thủ đoạn di chuyển không gian, thân hình đột ngột biến mất tại chỗ.
“Hả?” Tồn tại sau lưng hành lang không gian hình như hơi ngạc nhiên, không ngờ Vương Đằng có thể tránh né được công kích của nó, kinh hãi nói: “Thủ đoạn không gian!”
Vương Đằng thuấn di ra từ trong một chỗ dao động không gian ngoài ngàn mét, mặt không biểu cảm nhìn lên bầu trời, lòng còn sợ hãi, sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Nguy hiểm thật!
Thiếu chút nữa đã bị loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này giết chết.
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn thật sự quá mức đáng sợ. Cho dù chỉ động một chút sức mạnh, hơn nữa còn cách hành lang không gian, uy lực khi ra tay vẫn không phải thứ hắn có thể ngăn cản được.
“Làm sao có thể?” Nụ cười trên mặt các loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị như Huyết Luân vẫn còn chưa tiêu tan, giờ phút này ào ào đọng lại. Nó không khỏi trừng lớn mắt, cảm thấy cực kỳ không thể tin nổi.
Nhân tộc này lại trốn được một mạng từ trong tay Ma Tôn đại nhân, hắn thật sự là cấp Hằng Tinh sao?
Kể cả Ngột Não Ma Hoàng đều lộ vẻ kinh hãi trên gương mặt, ánh mắt nghiêm túc quan sát Vương Đằng.
Võ giả Nhân tộc này thật sự là một thiên kiêu cấp Hằng Tinh sap?
Chỉ e Giáp Đằng Ưng được nó cực kỳ coi trọng cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu Nhân tộc này!
Mặc dù cảnh giới hai bên ngang nhau, một người là cấp Hằng Tinh, một người là cấp Ma Vương, nhưng Giáp Đằng Ưng chắc chắn không thể ngăn cản được một đòn của Ma Tôn đại nhân, chênh lệch rất cách xa.
Thiên kiêu Nhân tộc này không thích hợp! Rất không thích hợp!
Đám người tướng quân Mokallen đều tỏ vẻ khó có thể tin nổi.
Bọn họ vốn đều cho rằng Vương Đằng không cứu được. Mặc dù bọn họ muốn cứu viện đều không kịp, không ngờ đến cuối cùng hắn lại trốn được từ trong tay loài Hắc Ám cấp Ma Tôn kia.
Kết quả này thật sự nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Thực lực của thượng tá Vương Đằng này hơi mộng ảo, hoàn toàn khiến người ta không đoán được.
Kể cả một đòn của cấp Ma Tôn đều chống đỡ được, giới hạn thực lực của hắn rốt cuộc ở đâu?
Nhưng bọn họ khiếp sợ trong lòng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không chết thì tốt, nếu Vương Đằng ngã xuống, tuyệt đối là tổn thất lớn đối với bọn họ, là loại cho dù như thế nào đều không bù lại được.
Lúc này, nổ mạnh trong hành lang không gian cuối cùng bình ổn lại, tia sáng màu vàng tan đi, kể cả sáng rọi do lực dị hỏa và lực lôi kiếp hình thành đều hoàn toàn tiêu tán, không hề lưu lại chút gì.
Vương Đằng chăm chú nhìn lại. Vừa rồi bọn họ được ăn cả ngã về không dẫn nổ tháp Cửu Bảo Phù Đồ, có tạo thành tổn thương cho loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này không vậy?
Nếu không có, vậy nỗ lực của bọn họ đã uổng phí.
Sáng rọi biến mất, phía sau hành lang không gian hoàn toàn tối đen, ánh mắt vĩ đại kia giống như biến mất.
Thành công!
Rất nhiều võ giả Nhân tộc không khỏi mừng rỡ, không có ảnh hưởng của tinh thần hỗn loạn kia, bọn họ hoàn toàn không sợ loài Hắc Ám.
Ánh mắt của các loài Hắc Ám Ngột Não Ma Hoàng hơi nheo lại, âm thầm hoảng sợ. Hay là Ma Tôn đại nhân thật sự bị thương rồi? Cho nên mới phải phẫn nộ ra tay với Nhân tộc kia như vậy.
“Không đúng!” Vương Đằng còn chưa kịp vui vẻ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy bóng tối phía sau hành lang không gian lại động đậy, một ánh sáng đỏ lộ ra ở bên cạnh, sau đó ánh sáng đỏ càng lúc càng mạnh, phạm vi càng lúc càng lớn.
Đó lại là mí mắt của loài Hắc Ám cấp Ma Tôn, nó vừa nhắm mắt lại, bây giờ lại mở ra lần nữa.
Ánh mắt vĩ đại lại xuất hiện ở trước mặt tất cả Nhân tộc lần nữa. Màu sắc đỏ tươi ở trong đó càng thêm nồng đậm, lộ ra tà ác vô tận, khiến cho người ta trầm luân.
“Sao có thể như vậy?”
Cả đám ồ lên.
Tất cả võ giả Nhân tộc mặt xám như tro tàn, lộ ra vẻ tuyệt vọng!
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn này vốn không bị thương, đối mặt với tồn tại như vậy, đánh như thế nào? Bọn họ còn có phần thắng sao?
Rất nhiều võ giả chịu đả kích sâu sắc trong lòng, sinh ra dao động. Nếu không có lực ý chí kiên cường chống đỡ, chỉ e bọn họ đã sớm quay đầu bỏ chạy.
Sắc mặt đám người tướng quân Mokallen khó coi, chẳng lẽ bọn họ sẽ phải thua trận chiến này sao?
Grào!
“Ma Tôn đại nhân vô địch!”
“Ma Tôn đại nhân vạn thắng!”
…
Trái lại, bên phía loài Hắc Ám, sĩ khí lại tăng vọt, kêu gào ầm ĩ inh ỏi lên.
Ánh mắt vĩ đại này không hề để ý đến loài Hắc Ám bên dưới, tròng mắt bên trong nhúc nhích, ánh mắt dừng lại ở trên người Vương Đằng, giọng nói lạnh như băng truyền ra: “Ngươi không trốn thoát được!”
“Ngươi bị thương rồi!” Vương Đằng không hề sợ hãi đối diện với nó, đột nhiên mở miệng nói.
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt.
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn bị thương?
“Ngươi muốn chết!” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn lạnh giọng nói.
“Ngươi bị thương rồi!” Giọng điệu Vương Đằng chắc chắn lặp lại lần nữa.
“Láo xược!”
“Ngươi bị thương rồi!” Vương Đằng tiếp tục lặp lại.
Mọi người: “…”
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn: “…”
“Ngươi bị thương rồi…”
“Đủ rồi!” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn giận dữ gầm lên: “Ngươi là máy phát lại sao?”
“A, ngại quá, ta chỉ muốn xác nhận một chút.” Vương Đằng gãi đầu, cười tủm tỉm nói: “Nhưng ngươi bị thương thì tốt rồi, như vậy tháp Cửu Bảo Phù Đồ của ta không coi là nổ vô ích.’
“…” Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn.
Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn rơi vào im lặng, ý lạnh lóe lên trong ánh mắt vĩ đại.
Thằng nhãi Nhân tộc này quả nhiên là đồ đê tiện, lại dùng phương thức hèn mọn như vậy để thử thăm dò nó có bị thương không
Nó vốn định giả vờ không có chuyện gì cả. Dù sao bị một võ giả Nhân tộc cấp Hằng Tinh làm bị thương vốn thật sự là một chuyện rất mất mặt.
Đáng tiếc nỗ lực che giấu của nó vẫn bị nhìn thấu.
Vào lúc này, sát ý của nó đối với Vương Đằng lại gia tăng thêm vài phần.
Thằng nhãi Nhân tộc này, phải chết!