Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1817 - Chương 1817. Dung Hợp! Ma Noãn Khủng Khiếp! (4)

Chương 1817. Dung hợp! Ma noãn khủng khiếp! (4)
Chương 1817. Dung hợp! Ma noãn khủng khiếp! (4)

“Được, ta đã chờ không kịp!” Vương Đằng nhếch mép cười, cao giọng nói: “Ngột Não Ma Hoàng, thật sự nên kết thúc!”

Ngột Não Ma Hoàng cau mày, nhìn Vương Đằng, không biết lời hắn nói có ý gì.

“Nổ!” Vương Đằng không lảm nhảm với nó nữa, một chữ thốt ra từ trong miệng.

Rầm! Rầm! Rầm…

Từng tiếng nổ đột nhiên bùng ra từ trên thân hình vĩ đại của Ma noãn, liên miên không dứt, gần như trải rộng trên toàn bộ thân hình của Ma noãn, uy lực kinh người.

“Có chuyện gì vậy?” Ngột Não Ma Hoàng trợn trừng hai mắt, sắc mặt hoảng sợ, gầm lên giận dữ.

Đáng tiếc thay trả lời nó chỉ có tiếng nổ vô tận kia, sương mù màu đen xung quanh ngừng lan tràn, giống như bị một lực lượng nào đó giữ chặt và không thể thổi quét được nữa.

“Bye bye ngươi nhé!” Vương Đằng vẫy tay với Ngột Não Ma Hoàng.

“Là ngươi!” Ngột Não Ma Hoàng không thể tin nổi trừng mắt nhìn Vương Đằng, phẫn nộ tràn đầy trong lòng.

Nhất định là do Nhân tộc này động tay chân!

Nhất định là hắn!

Ầm rầm!

Nhưng khi nó ý thức được tất cả thì đã không còn kịp nữa, từng luồng lực lượng khủng khiếp kia đang nổ tung lên ở trong cơ thể của Ma noãn.

“Không…”

Ngột Não Ma Hoàng chỉ còn kịp phát ra một tiếng gầm gừ không cam lòng, rồi hoàn toàn bị vụ nổ mạnh bao phủ lấy.

Trong phút chốc, lớp sương mù màu đen cuồn cuộn kia bắn lên cao, nở rộ ra bên dưới hành lang không gian, giống như trở thành một màn pháo hoa màu đen lạnh như băng.

Pháo hoa màu đen nở rộ, bốc lên một đám mây hình nấm, tiếng gầm rú khủng khiếp quanh quẩn trong trời đất.

Một cảnh này hết sức kinh người!

Bởi vì thân hình của Ma noãn kia quá lớn, giờ phút này hoàn toàn nổ tung, tình hình tráng lệ lạ thường.

Vô số loài Hắc Ám dại ra, tất cả biểu cảm cuồng nhiệt biến mất không dấu vết, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ma noãn đột nhiên nổ mạnh ra, suy nghĩ hoàn toàn chưa xoay chuyển lại.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao Ma noãn lại đột nhiên nổ mạnh?

Vô số nghi vấn hiện lên trong lòng loài Hắc Ám.

Kể cả hai loài Hắc Ám cấp Ma Tôn đều nghĩ mãi không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này các loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị như Huyết Luân, Giáp Fred đều hoàn toàn rơi vào trong khiếp sợ, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại được.

Bên kia, đám người tướng quân Mokallen mới vừa dẫn người ra khỏi dãy núi đã nghe được tiếng nổ mạnh vang lên từ xa xa, vội vàng quay đầu lại nhìn xem.

“Ra tay rồi sao?” Vẻ kích động hiện lên trong mắt tướng quân Thích Nguyên Câu.

“Chắc đã ra tay rồi, vụ nổ mạnh khủng khiếp như thế, có lẽ giết chết được Ma noãn đấy nhỉ?” Tướng quân Kimberly siết chặt hai nắm tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nổ mạnh ở chỗ sâu trong rừng rậm.

“Thượng tá Vương Đằng thật sự đã làm chuyện nào thì đó là chuyện lớn, kể cả ta đều nghĩ mãi không rõ, rốt cuộc hắn đã làm được như thế nào.” Sắc mặt tướng quân Ukule mang theo khâm phục và xúc động, nói.

“Chỉ cần có thể xử lý Ma noãn, chúng ta có hy vọng thắng lợi, bổn tướng nhất định phải xin công lao cho thượng tá Vương Đằng!” Vẻ mặt của tướng quân Mokallen cũng mang chút kích động, hạ lệnh: “Kêu các vị tướng sĩ đều chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp sửa phản công, không có Ma noãn, loài Hắc Ám còn gì phải sợ.”

“Ha ha ha, đúng, còn gì phải sợ!”

“Chúng ta lập tức truyền lệnh xuống.”

“Xử má nó.”

Mấy vị tướng quân trực tiếp chửi tục, không nói nhảm nữa, lập tức xoay người bay về phía chiến hạm xung quanh, tiến hành bố trí, chuẩn bị phản công.

Dưới hành lang không gian, Bạch Sơn hầu giơ tay che trước mắt, nhìn nổ mạnh ở trên bầu trời, tiếng kinh ngạc phát ra từ trong miệng: “Chậc chậc, uy lực thật kinh người, đây là nổ mạnh phát ra từ trong lòng đi, ngươi làm được như thế nào vậy?”

Hắn đều nghĩ mãi mà không rõ. Vương Đằng bỏ bom vào trong cơ thể Ma noãn như thế nào.

Hơn nữa số lượng bom rõ ràng không ít, bằng không đã không thể nổ một quả Ma noãn to như vậy thành ra thế này.

Chuyện này thật sự khiến người ta khó hiểu!

Nổ một quả bom đều rất khó, huống hồ nhiều bom như vậy, Ma noãn kia và loài Hắc Ám đều không hề phát hiện ra tí gì, hay đều bị mù cả sao?

Vậy hơi quá!

“Khụ khụ, ta cứ đút một lần thì nó lại ăn một lần như vậy, cứ thế thôi!” Vương Đằng đối diện với ánh mắt của Bạch Sơn hầu, vội ho một tiếng nói.

“Cứ như vậy?” Bạch Sơn hầu có vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, ánh mắt ý vị sâu xa.

“Đúng, cứ như vậy.” Vương Đằng trịnh trọng gật đầu nói.

“Xem ra thằng nhóc ngươi không hề thiếu bí mật.” Bạch Sơn hầu cười trêu ghẹo.

Vương Đằng ngượng ngùng cười cười. Đối mặt với lão quái vật như vậy, mặc dù hắn hơi có áp lực, còn may người ta không thèm để ý đến, bằng không nếu như lại hỏi tiếp, hắn sẽ phải tiêu tốn ra vô số sức suy nghĩ nói dối, để chu toàn chuyện này.

Cũng không thể nói hắn biến thành loài Hắc Ám ẩn nấp vào đi, như vậy rất hoang đường!

Nếu Bạch Sơn hầu biết hắn có nguyên lực tinh thần Hắc Ám, chỉ sợ đều không nhịn được muốn mở hắn ra xem rốt cuộc có cấu tạo gì. Một Nhân tộc lại có thể có được nguyên lực tinh thần Hắc Ám tinh thuần, cố tình lại không bị ảnh hưởng gì cả.

Lúc này, nổ mạnh bên trên đã dần ổn định lại, sương mù màu đen cũng bắt đầu tiêu tán, chậm rãi lộ ra bóng dáng mông lung ở trong đó.

“Grào!”

Một tiếng gầm giận dữ thê lương vang lên, giống như con thú hoang bị thương, mang vẻ điên cuồng và nổi giận không thể che giấu.

“Nổ mạnh này của ngươi tối đa chỉ đánh Ma noãn tàn phế, muốn giết cường giả cấp Ma Hoàng thượng vị, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Bạch Sơn hầu nói.

Vương Đằng gật đầu, trước đó hắn đã dự đoán được điểm này

Cường giả cấp Ma Hoàng thượng vị vô cùng mạnh mẽ, hắn còn chưa tự tin có thể dựa vào một ít bom Ác Ma nổ chết đối phương, không thực tế.

Nếu như bom Ác Ma thật sự có thể đạt đến uy lực kia, vậy chỉ sợ võ giả cấp Giới Chủ chỉ có thể thẳng bước mà đi, vốn không coi là cường giả gì hết.

Cuối cùng lớp sương mù màu đen tan hết, lộ ra dáng vẻ của Ma noãn lúc này.

Hết chương 1817.
Bình Luận (0)
Comment