Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1816 - Chương 1816. Dung Hợp! Ma Noãn Khủng Khiếp! (3)

Chương 1816. Dung hợp! Ma noãn khủng khiếp! (3)
Chương 1816. Dung hợp! Ma noãn khủng khiếp! (3)

Ma noãn bành trướng không ngừng, trong khoảnh khắc đã lớn đến ngàn trượng, lơ lửng trong không trung, hắt xuống một bóng râm lớn, che khuất mặt trời.

Thân hình giống như quả cầu thịt kia nhúc nhích thong thả mà có lực, bên trên còn có thứ gì đó giống như mạch máu đang ngọ nguậy, chi chít dày đặc, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, khiến da đầu người ta run lên, vô cùng đáng sợ.

Tất cả võ giả Nhân tộc đều hoảng sợ đến cực hạn, miệng hé ra, hồi lâu không thốt ra được bất cứ âm thanh gì.

Giờ phút này, trời đất hoàn toàn yên tĩnh!

Đáng sợ!

Ma noãn này thật sự quá mức đáng sợ!

Thứ như vậy, bọn họ thật sự có thể ngăn cản được sao?

“Đây mới là Ma noãn thể hoàn chỉnh sao?” Vẻ khác lạ lóe lên trong mắt Vương Đằng, trong lòng tò mò không thôi.

Hắn không có gì sợ hãi cả, đã nhìn thấy tình huống tương tự, sớm thành thói quen.

Thủ đoạn của loài Hắc Ám vô cùng kỳ quái, ghê tởm đến cực hạn, biến hóa lần này thật ra coi như tốt.

“Ha ha ha, chết đi!”

Tiếng cười to của Ngột Não Ma Hoàng đột nhiên truyền ra, nửa người trên của nó xuất hiện bên trên Ma noãn.

Đồng tử của Vương Đằng co lại.

Không biết từ khi nào, Ngột Não Ma Hoàng lại dung hợp với Ma noãn

Nửa người dưới của nó chìm vào trong Ma noãn, mạch máu màu đen trên người nó nối liền vào trong Ma noãn, nửa người trên trở nên to lớn cực kỳ, mặc dù ở trên thân hình vĩ đại kia của Ma noãn thì vẫn vô cùng dễ thấy.

“Thì ra là thế, cho dù là Ma noãn thể hoàn chỉnh cũng cần một loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị để dung hợp điều khiển.” Bạch Sơn hầu xuất hiện bên cạnh Vương Đằng, như có đăm chiêu nói.

“Trước kia Nhân tộc chưa từng phát hiện ra bí mật này sao?” Sắc mặt Vương Đằng nghiêm nghị, không khỏi hỏi.

“Đã từng gặp vài lần, nhưng chưa hề phát hiện ra điểm này.” Bạch Sơn hầu lắc đầu nói: “Cho nên ta mới không tiếc để cho Ma noãn này hoàn toàn thể hiện ra, cũng phải nhìn rõ bộ mặt thật của nó.”

Vương Đằng âm thầm kinh ngạc trong lòng, không ngờ Ma noãn lại thần bí đến như thế. Nếu như một lần này bọn họ không chủ động đánh ra, chỉ sợ đều chưa chắc có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của Ma noãn.

Phụt!

Đúng lúc này, thứ giống như mạch máu ở bên ngoài thân Ma noãn đột nhiên nổ tung, từng lớp sương mù màu đen vô cùng nồng đậm đột nhiên phun ra, trong khoảnh khắc đã bao vây lấy Ma noãn cực kỳ vĩ đại kia.

Ở bên ngoài nhìn vào, giờ phút này Ma noãn hoàn toàn bị bao phủ bên trong lớp sương mù màu đen, cuối cùng không nhìn thấy được bản thể.

“Đây là?” Ánh mắt Vương Đằng vừa động.

Hắn nhìn thấy một lực lượng đặc biệt lại quen thuộc từ trong lớp sương mù màu đen kia, chỉ sợ lớp sương mù màu đen này chính là môi giới để Ma noãn tiến hành cảm nhiễm và Mê Hoặc.

Hơn nữa còn có rất nhiều bong bóng thuộc tính rơi ra, chi chít dày đặc, lơ lửng xung quanh sương mù màu đen.

“Thật nhiều bong bóng thuộc tính!” Vương Đằng vội nhặt.

‘Sương Mù Mê Hoặc x30’

‘Sương Mù Mê Hoặc x50’

‘Sương Mù Mê Hoặc x20’

“Hả!” Vương Đằng khẽ ồ lên trong lòng, Sương Mù Mê Hoặc, đây là một hình thái khác của lực Mê Hoặc!

Không đúng, đây là định tiến hành cảm nhiễm Mê Hoặc trên phạm vi lớn.

Hắn phản ứng kịp, thay đổi sắc mặt, không kịp nghiên cứu bong bóng thuộc tính này, lập tức quát to với võ giả bên dưới:

“Lùi!”

“Mau lùi lại!”

“Tất cả mọi người, toàn bộ rời khỏi phạm vi sương mù màu đen bao phủ, không được đến gần! Nhanh lên!”

Mọi người còn đang ngẩn ra lập tức phản ứng lại kịp, không nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra xa, bọn họ cảm thấy được tính nghiêm trọng của tình hình từ trong lời Vương Đằng nói.

“Vương Đằng!” Đám người tướng quân Mokallen đi đến bên cạnh Vương Đằng, sắc mặt nghiêm nghị, định hỏi cái gì.

“Tướng quân Mokallen, các ngươi dẫn theo mọi người rút khỏi khu vực này đi.” Vương Đằng không giải thích nhiều, nói thẳng.

“Chuyện này…” Đám người tướng quân Mokallen hơi chần chừ, không biết hắn định làm cái gì.

“Nghe lời hắn, rút lui khỏi khu vực này, ở đây có ta và hắn là đủ.” Bạch Sơn hầu thản nhiên nói.

“Dạ!” Đám người tướng quân Mokallen kinh hãi trong lòng, vốn định hỏi, nhưng nghe được kể cả Bạch Sơn hầu đều nói như vậy, đều chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.

Sau đó bọn họ lập tức dẫn theo võ giả Nhân tộc phía dưới rút lui ra ngoài rừng rậm.

Sương mù màu đen do Ma noãn phóng thích có phạm vi bao phủ cực lớn, hơn nữa dựa theo tốc độ sương mù màu đen xuất hiện vừa rồi, một khi lan rộng ra, chỉ sợ sẽ nhanh chóng lan tràn cả dãy núi.

Ngột Não Ma Hoàng không để ý đến bọn họ, vẻ khinh thường lóe lên trong mắt.

Những Nhân tộc này cho rằng chạy trốn được sao.

Một khi Ma noãn phát động, đến lúc đó cả hành tinh đều bị sa vào, không ai chạy thoát được.

“Không ngờ ngươi lại dám ở lại.” Bạch Sơn hầu khá hăng hái quan sát Vương Đằng.

“Có ngươi ở đây, ta sợ cái gì.” Vương Đằng nịnh nọt nói.

“Ha ha ha, thằng nhóc ngươi đủ biết điều, ta hiếm thấy tiểu bối nào thú vị giống như ngươi.” Bạch Sơn hầu cười ha hả.

“Có buồn cười như vậy sao?” Vương Đằng không khỏi than thở trong lòng, sau đó hỏi: “Tiền bối, hiện giờ chúng ta không ra tay sao?”

“Nhìn xem đã.” Bạch Sơn hầu đứng khoanh tay, ngửa đầu lên nhìn Ma noãn kia, ánh sao lóe lên trong mắt, giống như đang xem xét cái gì.

Vương Đằng bất đắc dĩ, đành phải chờ hắn tiếp.

“Bạch Sơn hầu, xem ra các ngươi phải thua rồi.” Giọng nói hờ hững của Vong Cốt Ma Tôn truyền ra từ sau lưng hành lang không gian.

“Ngươi vui vẻ quá sớm.” Bạch Sơn hầu thản nhiên nói.

“Hừ, đã sắp chết đến nơi còn cứng mỏ.” Vong Cốt Ma Tôn hừ lạnh nói.

Ầm ầm ầm!

Lúc này, lớp sương mù màu đen ngoài thân Ma noãn đột nhiên tuôn trào, bắt đầu thổi quét ra xung quanh, tốc độ kia nhanh đến mức tận cùng, hoàn toàn dùng mắt thường có thể thấy được.

“Tất cả đều sắp kết thúc!” Ngột Não Ma Hoàng dang hai tay ra, giống như định ôm ấp vùng đất hắc ám màu mỡ sắp đến.

Bạch Sơn hầu liếc nhìn Ngột Não Ma Hoàng, cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: “Vương Đằng, ngươi có thể ra tay rồi!”

Hết chương 1816.
Bình Luận (0)
Comment