Cũng khó trách nó, Hư Vô Thôn Thú là cự thú Tinh Không còn cao cấp hơn nó, tuy rằng lúc này bản thể không xuất hiện ở đây, nhưng nó vẫn cảm nhận được áp chế đến từ huyết mạch.
Còn có thể mẹ tộc Nghĩ Nhân kia nữa, khi nó còn sống là tồn tại cấp Giới Chủ, hơn nữa còn lấy tinh thần làm sở trường. Ở trong lĩnh vực này, Đại Nham Khuê Giáp Long thú không hề có chút ưu thế nào.
“Đến đây đi, đừng sợ chứ.” Vương Đằng hét to với Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
Kết quả tên này lại bị dọa sợ đến mức co rụt ra sau, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, nhưng hình như nó đã phản ứng kịp thế này thật sự quá mất mặt, vì thế nó cố nén một chút kiêng kỵ kia, nghiêm mặt lại quát: “Nhân tộc, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Thật nhiều lời vô nghĩa.” Vương Đằng lắc đầu, vung tay lên, vô số phù du hư không bay ra, giống như vô số điểm sáng lơ lửng về phía thể tinh thần của Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
“Đây là cái gì vậy?” Đại Nham Khuê Giáp Long thú nhìn xem những điểm sáng này, hơi ngơ ngác.
Những phù du hư không này nhìn như vô hại, hình thể lại thật nhỏ, chưa hề tạo ra bất cứ uy hiếp gì, thậm chí nó còn cho rằng Vương Đằng định gãi ngứa cho nó.
Nhưng mà…
Rầm! Rầm! Rầm…
Ngay sau đó, lúc phù du hư không trải rộng xung quanh Đại Nham Khuê Giáp Long thú lại đột nhiên nổ mạnh ra, hóa thành một tinh thần mãnh liệt đánh sâu vào, thổi quét về phía nó.
Đại Nham Khuê Giáp Long thú bị nổ đến ngẩn ngơ, mặt mày xám tro gào khóc lên, tinh thần nổ mạnh cũng không dễ chịu, thống khổ này còn mãnh liệt hơn thống khổ trên thân thể vô số lần.
Phân thân Hư Vô Thôn Thú cũng không nhàn rỗi, trực tiếp hóa thành dáng vẻ bản thể, trấn áp Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
Đó là một tồn tại vô cùng khổng lồ, toàn thân được sương mù màu tím đen vờn quanh, không nhìn thấy dáng vẻ chân thật, nhưng uy áp đến từ huyết mạch này khiến Đại Nham Khuê Giáp Long thú hoảng sợ vô cùng.
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Nó trừng lớn mắt, nói năng lộn xộn nhìn phân thân Hư Vô Thôn Thú.
Rầm!
Phân thân Hư Vô Thôn Thú vốn không nói nhiều với nó, trực tiếp trấn áp xuống, đánh sương mù màu xám xung quanh cuộn ngược ra bốn phía, Đại Nham Khuê Giáp Long thú triệt để lộ ra, thân hình không tự chủ được trụy xuống.
Ánh sao chớp lóe trong mắt thể mẹ tộc Nghĩ Nhân. Không cần người khác nhắc nhở, nó đã lập tức hóa thành một bóng sáng xông về phía Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
Vô số tia sáng màu trắng hiện lên, giống như các sợi tơ đan xen, vừa vặn quấn lên Đại Nham Khuê Giáp Long thú.
“Graooo!”
Đại Nham Khuê Giáp Long thú giống như dự cảm được cái gì, miệng gầm lên giận dữ, thân thể điên cuồng giãy giụa dưới thân Hư Vô Thôn Thú.
Đáng tiếc tất cả đều phí công, ánh sáng rọi do thể mẹ tộc Nghĩ Nhân hình thành nhanh chóng bọc lấy nó, hóa thành một kén sáng màu trắng vĩ đại.
Tiếng gầm giận dữ của Đại Nham Khuê Giáp Long thú vẫn không ngừng truyền ra từ trong kén sáng. Nó điên cuồng đụng vào kén sáng, muốn tránh thoát ra, nhưng đều không hề có bất cứ tác dụng gì, kén sáng này giống như một nhà tù bằng sắt chắc chắn, khóa chặt nó vào trong đó.
“Được rồi, tiếp theo phải xem chính nó.” Vương Đằng vỗ tay.
Phân thân Hư Vô Thôn Thú lại hóa thành hình người một lần nữa, xuất hiện ở bên cạnh Vương Đằng, nó nhìn kén sáng kia hỏi: “Thiên phú này của thể mẹ tộc Nghĩ Nhân thật sự có một chút gì đó.”
“Hạn chế cũng không ít, bằng không nó đã sớm vô địch rồi.” Vương Đằng cười, lắc đầu.
“Về sau có ngươi hỗ trợ, tính trưởng thành của nó sẽ rất cao, hơn nữa lấy thân hình của Đại Nham Khuê Giáp Long thú này để tiến hành lột xác, chắc sẽ có niềm vui bất ngờ.” Hư Vô nói.
Hai người trao đổi vài câu rồi biến mất khỏi trong thức hải của Đại Nham Khuê Giáp Long thú, hiện giờ chỉ cần yên lặng chờ đợi thể mẹ tộc Nghĩ Nhân trùng sinh là được.
Trở lại trong vũ trụ, Vương Đằng ngồi Ma Sát quay về hành tinh phòng ngự số 29.
Chạy hơi xa, hơn nữa trước đó hắn đã tiêu hao không ít lực không gian, nếu chỉ dựa vào chính hắn quay về hành tinh phòng ngự số 29, sợ rằng sẽ tiêu tốn không ít thời gian.
Khi đến gần hành tinh phòng ngự số 29 thì Vương Đằng mới thu hồi Ma Sát vào, một mình bay tới trước.
Hắn đã có thể nghe thấy được tiếng gầm rú của cuộc chiến.
Không ngờ chiến đấu giữa tướng quân Mokallen và Ngột Não Ma Hoàng còn chưa kết thúc, đại chiến cấp Giới Chủ đều kéo dài như vậy sao?
Rầm!
Mới vừa đến gần, Vương Đằng đã nhìn thấy một bóng dáng bị đánh bay ra ngoài, lại là tướng quân Mokallen.
“Grào!” Một bóng dáng đỏ sậm khác gầm lên đuổi theo sát.
Lúc Vương Đằng nhìn thấy bóng dáng màu đỏ sậm này, chút khiếp sợ không khỏi lóe lên trong mắt.
Đó là một sinh vật vô cùng khổng lồ, giống như Long tộc Thượng cổ, nhưng lại không phải là Long tộc thể đầy đủ, mà là nửa người nửa rồng.
Nửa người trên là thân người to khỏe, có áo giáp màu đỏ sậm bao trùm ở trước ngực và cánh tay, trên má cũng có áo giáp tinh tế, trên đầu là một đôi sừng rồng, tản mát ra vẻ tôn quý.
Còn nửa người dưới lại hoàn toàn là thân rồng, chiếm cứ không hư không, vảy rồng màu đỏ sậm trải rộng, hai long trảo vô cùng sắc bén, giống như có thể xé rách bất cứ vật gì…
“Ôi má ơi, cái gì đây thế này?”
Khi Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Ngột Não Ma Hoàng, ánh mắt không nhịn được trừng lớn, vẻ khiếp sợ hiện lên trên mặt.
Dáng vẻ của Thọt Não Ma Hoàng trước đó còn coi như là một người, hiện giờ hoàn toàn không thể xem là người!
Nửa người nửa rồng!
Là ngươi sao, tiểu long nhân đáng yêu của ta?
Đáng yêu con bà nó!
Đây nào có một chút đáng yêu nào.
Lúc này Bạch Sơn hầu đang ngồi trên một thiên thạch, lơ lửng ở đó, làm quần chúng ăn dưa.
Cho dù tướng quân Mokallen đang bị đuổi giết, hắn cũng vẫn lạnh nhạt, không hề sợ hãi.
Nhìn thấy Vương Đằng xuất hiện, hắn liếc mắt sang, thản nhiên nói: “Đã trở lại, thế nào, Đại Nham Khuê Giáp Long thú chạy mất sao?”
“Ừm… a đúng, chạy rồi.” Vương Đằng sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, vội vàng đau khổ gật đầu nói.