“Khụ khụ!” Một bóng dáng khác cũng xuất hiện ra, mình đầy vết thương, không ngừng ho ra máu.
“Tướng quân Mokallen.” Vương Đằng mừng rỡ không thôi, tướng quân Mokallen không chết, hắn tự bạo lĩnh vực nhưng vẫn còn sống.
“Ta đã nói rồi, võ giả cấp Giới Chủ đâu dễ chết như vậy.” Bạch Sơn hầu thản nhiên nói.
Vương Đằng rất muốn xỉ vả hắn.
Tuy rằng từ đầu đến cuối vị tiền bối này đều tỏ ra rất lạnh nhạt, nhưng trên thực tế lúc tướng quân Mokallen tự bạo lĩnh vực, ánh mắt của hắn vẫn xuất hiện một chút dao động, có thể thấy được hắn không phải thờ ơ.
Kiêu ngạo chết được!
“Ngươi lại không chết!” Ngột Não Ma Hoàng nhìn tướng quân Mokallen giống như gặp quỷ. Nó vốn tưởng rằng võ giả Nhân tộc này chắc chắn phải chết, nhưng kết quả đối phương lại vẫn ngoan cường sống sót, mừng rỡ như điên vừa rồi lập tức tiêu tán, buồn bực đến muốn hộc máu.
Đây giống như nhìn thấy đối thủ phá sản, vốn thật vui vẻ, lại đột nhiên phát hiện người ta vẫn còn tốt đẹp lắc lư trước mặt nó, như vậy sao khiến người ta vui vẻ lên được.
“Đáng tiếc vẫn không thể giết được ngươi.” Tướng quân Mokallen vô cùng tiếc nuối.
“Hừ, muốn giết ta, ngươi còn không xứng.” Ngột Não Ma Hoàng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu ngươi còn sống, ta đây sẽ tự tay kết liễu ngươi, bây giờ ngươi chỉ còn thừa lại chút hơi tàn mà thôi.”
“Chết đi cho ta!”
Sát ý mãnh liệt bộc phát ra trong mắt nó, thân hình biến mất tại chỗ, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt tướng quân Mokallen, một chùy hung hăng nện xuống ngay đầu.
“Ta phải chết ở đây sao?” Tướng quân Mokallen ngẩng đầu lên nhìn chùy lớn kia, đã mất đi lực chống cự, trong mắt không hề có sợ hãi, chỉ còn tiếc nuối.
Là một võ giả, còn là một tướng lĩnh, chết trận nơi sa trường vốn là số mệnh của hắn, nhưng trước khi chết hắn lại không thể giải quyết được loài Hắc Ám này, thật sự là một tiếc nuối lớn lao.
“Chết đi!” Ngột Não Ma Hoàng nhe răng cười, chùy lớn ầm ầm nện xuống.
Nhưng mà nó không nhận ra, hình như thời gian đã ngừng trôi trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi!
Rầm!
Sau đó bóng dáng của tướng quân Mokallen đã trực tiếp bị nện trúng, nhưng nụ cười trên mặt Ngột Não Ma Hoàng lại cứng ngắc, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hư không nào đó.
Ở đó có hai bóng dáng đang chậm rãi hiện ra, chính là Vương Đằng và tướng quân Mokallen.
Vào thời khắc nguy cấp, Vương Đằng vẫn không nhịn được ra tay, hắn sử dụng thiên phú thời gian và thiên phú không gian, đóng băng thời gian trong khoảnh khắc, sau đó hắn nhân cơ hội này cứu tướng quân Mokallen về.
Lần đầu tiên!
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thiên phú thời gian!
Hiệu quả tốt đến thần kỳ, cảm giác trộm thời gian kia khiến cho hắn rung động trong lòng, cảm giác vô cùng không chân thực, giống như mộng ảo.
Mà chỉ trong nháy mắt này, căn nguyên linh hồn và căn nguyên thời gian của hắn đã đồng thời tiêu hao 1000 điểm.
Cái giá phải trả tương đối lớn!
Vương Đằng vốn định đợi Bạch Sơn hầu ra tay cứu giúp, dù sao hắn chỉ là cấp Hằng Tinh, chuyện cứu người này dù thế nào đều không đến lượt hắn.
Nhưng chờ đến cuối cùng, Bạch Sơn hầu vẫn không định ra tay, điều này khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ không thể tin nổi.
Tướng quân Mokallen dù sao cũng là một vị tướng lĩnh quân đội, cường giả cấp Giới Chủ, chẳng lẽ hắn thật sự định trơ mắt nhìn tướng quân Mokallen bị giết sao?
Vương Đằng vô cùng không hiểu, nhưng không thể làm gì cả, chỉ đành tự mình ra tay.
Tướng quân Mokallen rất săn sóc hắn, vào thời điểm này nhìn đối phương chết đi, Vương Đằng thật sự không làm được.
“Vương, Vương Đằng!!!”
Cuối cùng tướng quân Mokallen đã phản ứng lại, hơi khó có thể tin!
Hắn vốn cho rằng mình chết chắc, không ngờ đến sau cùng lại được Vương Đằng cứu.
Nhưng đó là loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng thượng vị, Vương Đằng đã làm điều đó thế nào vậy?
Thậm chí tướng quân Mokallen còn không biết trong nháy mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Ở bên kia, ánh mắt của Bạch Sơn hầu rơi lên trên người Vương Đằng, ánh mắt kia như thể mang theo một chút nghi ngờ, có vẻ mới vừa rồi đã phát sinh chuyện gì mà hắn không biết?
Thiên phú thời gian thật huyền diệu!
Cho dù thi triển ra, người khác chưa chắc đã có thể nhận thấy được.
Người không có thiên phú thời gian thì rất khó có thể cảm nhận được biến hóa của thời gian, kể cả cường giả cấp Bất Hủ cũng vậy.
Thời gian là pháp tắc cấm kỵ, cực ít người có thể dò xét.
Huống hồ vừa rồi Vương Đằng chỉ dừng thời gian trong nháy mắt, rất ngắn, cực kỳ ngắn.
Hơn nữa chỉ giới hạn trong khu vực chỗ Ngột Não Ma Hoàng, người không ở trong khu vực đó càng khó cảm nhận được lạ thường.
Đây là nguyên nhân khiến cho Vương Đằng dám sử dụng thiên phú thời gian.
“Ngươi đã làm gì?” Lúc này Ngột Não Ma Hoàng nhìn chăm chú vào Vương Đằng, ánh mắt lạnh như băng, có phẫn nộ như con mồi bị cướp đi, đồng thời chấn động trong lòng, cảm thấy khó có thể tin nổi.
Nó không biết trong nháy mắt kia đã xảy ra chuyện gì, cảm giác bản thân mất đi quyền khống chế khiến nó hơi hoảng sợ.
Cho dù là ai đều hoảng sợ.
“Ngươi nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu.” Vương Đằng giả ngu.
“…” Tướng quân Mokallen.
“…” Bạch Sơn hầu.
Còn có thể giả hơn chút nữa không? Nói vậy ai tin!
Sắc mặt của Ngột Não Ma Hoàng biến thành màu đen. Biết có lẽ không hỏi ra được điều gì từ chỗ Vương Đằng cả, tia sáng lạnh lóe lên trong mắt, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vương Đằng không dám chậm trễ, vội vàng sử dụng Không Thiểm, mang theo tướng quân Mokallen đi đến bên cạnh Bạch Sơn hầu.
Tuy rằng hắn không thể ra tay, nhưng ở bên cạnh hắn, tóm lại vẫn an toàn.
Vương Đằng không tin Thọt Não Ma Hoàng này dám chạy đến bên cạnh Bạch Sơn hầu cướp người, nó tuyệt đối không có lá gan kia.
Quả nhiên, Ngột Não Ma Hoàng xuất hiện ở vị trí Vương Đằng mới vừa đứng, ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
“Bạch Sơn hầu, ngươi định nhúng tay sao?” Vang lên giọng nói sâu xa của Vong Cốt Ma Tôn.
Nó không xuất hiện ở đây, nhưng đã mở đôi mắt vĩ đại ra trong hư không, vô cùng lạnh như băng.
“Ta không ra tay.” Bạch Sơn hầu thản nhiên nói.
Vong Cốt Ma Tôn nhìn hắn, một lúc sau mới mở miệng nói: “Nhân tộc các ngươi quả nhiên vô sỉ!”