Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1834 - Chương 1834. Máu Nhiễm Trời Sao!

Chương 1834. Máu nhiễm trời sao!
Chương 1834. Máu nhiễm trời sao!

“Có sao?” Bạch Sơn hầu nhìn quanh, tỏ vẻ sao ta lại không biết.

“Hừ!” Vong Cốt Ma Tôn hừ lạnh một tiếng, cười lạnh, nói với Ngột Não Ma Hoàng: “Ngột Não, ngươi đi giết chết tất cả võ giả Nhân tộc khác.”

“Dạ!” Ngột Não Ma Hoàng cười dữ tợn, định lao về phía hành tinh phòng ngự số 29.

Vương Đằng và tướng quân Mokallen đều thay đổi sắc mặt, nếu như cấp Ma Hoàng thượng vị gia nhập vào chiến trường bên dưới, tất cả võ giả Nhân tộc chỉ có một kết cục bị tàn sát.

“Đi!” Vương Đằng lập tức khống chế ba người máy cấp Giới Chủ lao về phía Ngột Não Ma Hoàng, chặn nó lại.

Hắn cảm thấy mình thật bất đắc dĩ, rõ ràng chỉ là một võ giả cấp Hành Tinh, lại phải đỡ lấy lấy gánh nặng không phải cảnh giới này nên đảm nhiệm.

Chạy đi cứu trận khắp nơi.

Hắn dễ dàng sao?

“Chỉ ba người máy mà định ngăn cản ta.” Ngột Não Ma Hoàng cười khinh thường, chiến chùy đánh ra.

Rầm!

Ba người máy tự nhiên không phải là đối thủ của Ngột Não Ma Hoàng, nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, Ngột Não Ma Hoàng không định bỏ qua cho chúng nó, thân hình lóe lên, lần nữa xuất hiện trên đầu người máy, một chùy nện xuống.

Một người máy bị nện đến chia năm xẻ bảy, hai người máy khác phát động chém đánh.

“Châu chấu đá xe!” Ngột Não Ma Hoàng khinh miệt đến cực hạn, chiến chùy đánh ra, đánh nát hai ánh đao, dư kình mang theo nguyên lực nhằm vào hai người máy.

Vương Đằng lập tức khống chế người máy nhanh chóng lùi lại, nhưng đã không kịp, Ngột Não Ma Hoàng lập tức đi đến trước mặt người máy, chiến chùy quét ngang ra, hai người máy bị nện bay ra ngoài, tổn thương nghiêm trọng.

Lúc này, người máy bị nện chia năm xẻ bảy trước đó đã khôi phục, giết đến, công kích nguyên lực giống như không cần tiền đánh Ngột Não Ma Hoàng.

“Cút!” Chiến chùy trong tay Ngột Não Ma Hoàng ném ra liên tục, bị người máy này làm phiền đến không chịu nổi.

Tuy rằng người máy không tính là thật mạnh đối với nó, nhưng thật sự hơi ghét bỏ, trong thoáng chốc không thể giải quyết xong được.

Sắc mặt Vương Đằng hơi nghiêm nghị, suy nghĩ lưu chuyển không ngừng trong đầu, tự hỏi biện pháp phá cục.

Chiêu thức có thể đối phó với tồn tại cấp Giới Chủ chỉ có bão không gian!

Nhưng đối phó với Đại Nham Khuê Giáp đang dưới trạng thái bị thương nặng còn có thể, chứ đối phó với Ngột Não Ma Hoàng hiện giờ hình như còn chưa đủ.

Ngột Não Ma Hoàng tự nhiên bị thương rất nặng, nhưng mà thoạt nhìn hình như nó vẫn còn dư lực, Vương Đằng không dám bảo đảm có thể đánh chết nó.

Trừ phi…

Ánh mắt của hắn rơi lên trên thiên phú thời gian.

Bạch Sơn hầu chú ý đến biểu cảm của Vương Đằng, thầm ồ khẽ một tiếng, còn có một chút hăng hái lóe lên trong mắt.

Hình như thằng nhóc này còn có cách!

Tướng quân Mokallen đứng bên cạnh, mới vừa lấy lại tinh thần từ trong ngạc nhiên vì được Vương Đằng cứu. Lúc này hắn nhìn chiến trường trước mặt, tỏ vẻ sốt ruột, lại liếc nhìn sang Vương Đằng, thấy hắn giống như đang tự hỏi gì đó, một chút hy vọng không khỏi dâng lên trong lòng.

Hay là Vương Đằng còn có biện pháp cứu vãn?

Tuy rằng ý niệm này vô cùng vớ vẩn, dù sao đối phương là một cấp Ma Hoàng thượng vị, kêu một võ giả cấp Hằng Tinh đi đối phó thật sự hơi làm khó người khác.

Nhưng hiện giờ thật sự không còn có cách nào khác cả, bằng không hắn đã không đến mức ký thác tất cả kỳ vọng lên trên người Vương Đằng.

Tên này đã sáng tạo ra không ít kỳ tích, khiến người ta tin tưởng khó hiểu, không biết một lần này hắn có thể sáng tạo ra một kỳ tích không.

Vương Đằng hoàn toàn không biết ý tưởng của tướng quân Mokallen. Hắn không có ý niệm dư thừa để nghĩ đến chuyện nào khác, hiện giờ chỉ nghĩ đến phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản được Ngột Não Ma Hoàng, bằng không toàn bộ kế hoạch lần này của bọn họ sẽ thất bại.

Tướng quân Mokallen lựa chọn tin tưởng hắn, phát động trận đánh bất ngờ này!

Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu, tướng quân Ukule cũng đều tin tưởng hắn, cho đến bây giờ đều chưa từng chất vấn ở ngay trước mặt hắn!

Còn có vô số tướng sĩ kia, bọn họ đặt cả tính mạng của mình vào, đây chẳng phải là một loại tin tưởng sao!

Vương Đằng chỉ cảm thấy trên người nặng trịch.

Không phải vì hắn vĩ đại bao nhiêu, mà đây là ý thức trách nhiệm cơ bản nhất của một Nhân tộc.

Tuy rằng hắn thật sự đã cố hết sức, làm rất nhiều chuyện võ giả cấp Hằng Tinh không làm được, một lần nữa ép cán cân chiến tranh về phía Nhân tộc.

Nhưng người tính không bằng trời tính, chiến trường có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng tạo thành cục diện như hiện giờ.

Nhưng hắn không cam lòng!

Rõ ràng đã làm đến một bước này, sao có thể thua được!

Nhiều tướng sĩ như vậy, nhiều võ giả như vậy, bọn họ còn đang liều chết chiến đấu, sao hắn có thể dễ dàng buông bỏ chứ!

“Cho nên, cho dù như thế nào, đều không thể thua!” Vương Đằng cúi thấp đầu, một lời lẩm bẩm nhỏ nhẹ truyền ra từ trong miệng hắn.

Tuy rằng âm thanh này không lớn, nhưng cường giả ở đây mạnh mẽ đến cỡ nào, sao có thể không nghe thấy được.

Bạch Sơn hầu kinh ngạc.

Tướng quân Mokallen tỏ vẻ vui mừng. Hắn tin tưởng Vương Đằng, cho đến bây giờ đều tin tưởng, giờ phút này cho dù chỉ nghe được một câu nói, nhưng hắn lại cảm nhận được tin tưởng không chịu thua kia.

Vong Cốt Ma Tôn nhìn sang, ánh mắt của nó vô cùng đáng sợ. Cho dù cách khoảng cách thế giới vẫn khiến cho không ai có thể nhìn thẳng vào, lúc này một chút khinh thường lộ ra trong mắt nó.

Một võ giả cấp Hằng Tinh, thật dõng dạc!

“Không thể thua?” Ngột Não Ma Hoàng không nhịn được cười to, sắc mặt dữ tợn, một chùy nện bay ba người máy, khinh bỉ nói: “Nhờ ba vật chết này mới miễn cưỡng giữ chân được ta, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói vậy?”

“Các ngươi đã thất bại!”

“Chờ ta đập vỡ ba bộ máy móc này sẽ tự vặn đầu ngươi xuống… không, ta muốn giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi trước, để ngươi nhìn xem ta giết sạch Nhân tộc bọn ngươi như thế nào.”

“Vậy… thử xem đi!” Vương Đằng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Ngột Não Ma Hoàng, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, giờ phút này lại có vẻ điên cuồng chớp động trong đôi mắt tối đen sâu thẳm kia.

Hết chương 1834.
Bình Luận (0)
Comment