Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1845 - Chương 1845. Sóng Gió Nổi Lên Ở Đế Đô. (2)

Chương 1845. Sóng gió nổi lên ở đế đô. (2)
Chương 1845. Sóng gió nổi lên ở đế đô. (2)

“Điện hạ, đây là tin tình báo truyền đến từ bên dưới, ngươi xem đi.” Lữ Thanh chần chừ một chút, đưa một phần tình báo cho tam hoàng tử.

“Hả?” Tam hoàng tử liếc nhìn hắn, mở tin tình báo ra, quét nhìn vài lần, sau đó chân mày không khỏi nhíu lại.

Không khí bên trong đại điện lập tức đọng lại.

Lữ Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của tam hoàng tử đã biết tâm tình của hắn nhất định không tốt, hắn đang… tức giận.

Lữ Thanh nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, không dám mở miệng, trong lòng cũng phập phồng không ngừng, không thể bình tĩnh lại được.

Dù thế nào hắn đều không thể ngờ được, Vương Đằng kia lại làm ra chuyện lớn thế, lập được công lao lớn đến vậy.

Trước đó, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Vương Đằng ở hành tinh phòng ngự số 29 chỉ cảm thấy đối phương vô cùng càn rỡ, không hề coi trọng cả tam hoàng tử.

Hắn đương nhiên cực kỳ khinh thường tên kia. Một người đắc tội tam hoàng tử điện hạ, cho dù có chút thiên phú thì có năng lực nhảy đến khi nào chứ?

Mà lúc này…

Đối phương chẳng những còn đang nhảy lên, còn nhảy đến thật mạnh mẽ.

Thậm chí hiện giờ tam hoàng tử điện hạ muốn động đến hắn, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.

“Lại khá may mắn.” Tam hoàng tử nhàn nhạt nói.

“Điện hạ nói rất đúng. Vương Đằng kia chỉ là một võ giả cấp Hằng Tinh, có thể làm được như vậy, chắc đã có vận phân chó gì. Có lẽ tướng lĩnh trên hành tinh phòng ngự số 29 còn có chỗ bao che, bằng không sao lập nên được công lao lớn thế.” Lữ Thanh phụ họa.

“Đã có thể lập công, nói rõ Vương Đằng này sẽ nhanh chóng có thể lọt vào trong mắt tướng lĩnh quân đội. Lần sau nhìn thấy hắn, ta sẽ cho hắn thêm một cơ hội thần phục.” Tam hoàng tử nói.

Lữ Thanh kinh hãi trong lòng, tam hoàng tử điện hạ lại còn vẫn định mời chào Vương Đằng kia sao? Nhưng với tính tình của Vương Đằng, chỉ sợ sẽ không như ý định của tam hoàng tử, đủ cách nghĩ xẹt qua trong lòng hắn, suy nghĩ phập phồng, nhưng ngoài miệng lại vội vàng nói: “Có thể nhận được ưu ái của điện hạ, mới là vận mệnh lớn nhất của hắn.”

“Đi xuống đi, tiếp tục chú ý đến hắn.” Tam hoàng tử nhắm mắt lại.

Lữ Thanh không nhiều lời nữa, vội vàng khom người lui ra.

Tam hoàng tử lại mở to mắt lần nữa, vẻ âm trầm lóe lên trong mắt, phần tình báo trong tay hắn bị một tia sáng màu vàng bao phủ, hóa thành vô số bụi bặm, biến mất không thấy đâu nữa.

Trong một vườn hoa sau nhà, một bóng người mặc trường bào màu trắng có dáng vẻ cao lớn đang khom lưng, cầm một bình nước trong tay, tưới nước cho kỳ hoa dị thảo trong vườn.

Đây cũng là một thanh niên, dáng vẻ tuấn lãng, vả lại có vài phần tương tự với tam hoàng tử kia, cũng quý không thể nói, nhưng khí chất của hắn lại ôn hòa lạ thường, không lạnh lùng và kiêu ngạo như tam hoàng tử.

Một cô gái trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp đang đứng ở sau lưng hắn, mặt mày thanh lịch, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.

Nàng mặc váy dài màu tím, làm tôn dáng người linh lung vô cùng tinh tế. Toàn thân đều tản mát ra một sức hút không thể ngăn cản, chỉ sợ bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy nàng đều sẽ bị hấp dẫn.

“Nhị hoàng tử điện hạ!” Một bóng dáng uy nghiêm dũng mãnh từ bên ngoài đi vào.

“Cảnh Thiên à, có chuyện gì mà vội vàng vậy?” Người thanh niên đúng là nhị hoàng tử, hắn quay đầu sang nhìn Chu Cảnh Thiên, khóe miệng mang cười, hỏi.

“Chu Cảnh Thiên, trang trọng một chút khi ở trước mặt nhị hoàng tử điện hạ.” Cô gái kia nhíu mày, lạnh giọng nói.

“Không sao!” Nhị hoàng tử xua tay.

“He he.” Chu Cảnh Thiên cười he he, đắc ý liếc nhìn cô gái kia, sau đó đưa một phần tình báo cho nhị hoàng tử, nói: “Điện hạ ngươi mau nhìn xem, đây là tin tức về Nam tước Vương Đằng mà ngươi kêu ta chú ý.”

“Xem ra có tin tức gì lớn.” Nhị hoàng tử đưa bình nước trong tay cho cô gái kia, nhận lấy tin tình báo, hơi hăng hái nhìn xem.

Càng nhìn xem, nụ cười trên mặt hắn càng thu liễm, lộ ra một chút kinh ngạc.

“Chính là Vương Đằng đã từ chối lời mời chào của nhị hoàng tử điện hạ.” Chút không vui lóe lên trong mắt cô gái kia, hỏi.

“Là hắn.” Chu Cảnh Thiên gật đầu.

Hắn hơi tò mò, chờ sau khi cô gái mắt cao hơn đỉnh này biết được công tích của Vương Đằng sẽ có biểu cảm gì?

Trước đó khi nàng biết được Vương Đằng từ chối lời mời chào của nhị hoàng tử, cảm nhận về Vương Đằng vô cùng kém.

Chu Cảnh Thiên nghiẹn một bụng ý nghĩ xấu trong lòng.

“Hừ, chỉ là một Nam tước thôi, đáng để lấy ra kinh động nhị hoàng tử điện hạ.” Cô gái nhừ nhẹ nói.

“Thanh Y, lần này ngươi đã nhìn lầm rồi.” Nhị hoàng tử lắc đầu, hơi thổn thức nói.

“Điện hạ có ý gì?” Lâm Thanh Y kinh ngạc nói.

“Ngươi cũng cầm lấy xem đi.” Nhị hoàng tử ngồi xuống bàn đá ở trong vườn hoa, đưa tin tình báo trong tay cho Lâm Thanh Y.

Lâm Thanh Y mang theo nghi hoặc, ánh mắt đảo qua nội dung tình báo kia, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên cứng ngắc.

“Chuyện này… không thể nào đâu?” Sau một lúc lâu, nàng mới không thể tin nổi nói.

“Sự việc, nó chính là sự việc như vậy.” Chu Cảnh Thiên vui tươi hớn hở nói.

Trước đó hắn và Vương Đằng tán gẫu không tệ. Cho nên nhìn thấy Vương Đằng lập được công lao lớn vậy, hắn khiếp sợ trong lòng đồng thời cũng rất vui vẻ.

Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lâm Thanh Y, hắn càng có cảm giác sảng khoái của thành công trong lòng.

“Ngươi cố ý đúng không?” Lâm Thanh Y trừng mắt nhìn hắn.

“Ha ha ha.” Chu Cảnh Thiên không nhịn được cười to.

“Được rồi được rồi.” Nhị hoàng tử cười tủm tỉm nhìn xem, lúc này mới xua tay, tiếc nuối nói: “Vương Đằng này thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, đáng tiếc, điều kiện ta ra còn chưa đủ, làm lỡ mất nhân tài.”

“Điện hạ, ngươi quá coi trọng hắn. Ngươi có thân phận gì, còn hắn có thân phận gì, cho dù hắn thật sự lập lên được chút công lao cũng không đáng để cho ngươi phải như thế.” Lâm Thanh Y vội vàng nói.

Chu Cảnh Thiên há miệng định nói, nhưng cuối cùng không nói gì nữa. Đối với một hoàng tử, thân phận của Vương Đằng thật sự kém rất nhiều, trừ phi hắn có thể trở thành cường giả cấp Bất Hủ, bằng không tối đa chỉ là một nhân tài.

Hết chương 1845.
Bình Luận (0)
Comment