Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1846 - Chương 1846. Anh Linh Vĩnh Viễn Tồn Tại! Trụ Cột Một Quốc Gia!

Chương 1846. Anh linh vĩnh viễn tồn tại! Trụ cột một quốc gia!
Chương 1846. Anh linh vĩnh viễn tồn tại! Trụ cột một quốc gia!

Mà nhân tài, trên thế giới này có rất nhiều.

Hành tinh phòng ngự số 29.

Trải qua nhiều ngày điều dưỡng, rất nhiều võ giả bị thương nặng đã khôi phục lại, chuyển nguy thành an.

Vương Đằng đương nhiên cũng ra một phần sức rất lớn ở trong đó. Lượng trị liệu của hắn kinh người, hơn nữa chất lượng trị liệu cao cấp, người được rót trị liệu đều nói tốt.

Hiện giờ trong quân doanh đã bắt đầu truyền lưu một truyền thuyết về vú em nào đó.

Đương nhiên, đây là đùa chơi, cũng là một loại biểu hiện của thân cận.

Vương Đằng cũng nghe được những lời đồn đó, sắc mặt hơi đen. Hắn cảm thấy mình thật thảm, chỉ sợ đời này đều không thoát khỏi được danh hiệu vú em.

Moira ở bên cạnh che miệng cười khẽ. Vài ngày này Vương Đằng tranh thủ thời gian luyện chế ra Huyền Dương Phản Hồn đan, cứu cô em này về. Vương Đằng phát hiện kịp thời, loài Hắc Ám tộc Ma Não kia còn chưa kịp hấp thu nhiều lực linh hồn lắm, cho nên nàng không nghiêm trọng giống như Tiki lần trước, khôi phục rất nhanh.

“Thượng tá Vương Đằng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi ở trên chiến trường lại bị người ta làm trò gọi là vú em, tương phản này thật sự hơi lớn.” Moira cười nói.

“Ngươi biến đi, ngươi biến đi!” Vương Đằng thật tức giận, thật buồn bực.

“Được rồi, được rồi, cũng không có gì đáng ngại mà, chẳng qua chỉ là một biệt danh thôi.” Moira an ủi hắn nói.

“Ta cũng tặng cho ngươi một cái được không?” Vương Đằng liếc xéo Moira hung ác nói.

“Phi!” Moira phỉ nhổ, đâu chịu nổi ánh mắt này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Lần này ta đến đây để tự nói lời cảm ơn ngươi.”

“Không sao, không phải chuyện lớn gì.” Vương Đằng xua tay thản nhiên nói.

“…” Moira ngớ ra, tức giận nói: “Chẳng lẽ mạng của ta không tính là chuyện lớn sao, sao ta cứ cảm giác ngươi đang khách sáo ta vậy.”

“A, dù sao chỉ thuận tay cứu.” Vương Đằng nói lời khó chịu.

Moira: (へ╬ )

“Ngươi nói chuyện như vậy sẽ không có bạn gái.” Nàng sâu xa nói.

“Sao thế, ngươi định làm bạn gái ta?” Vương Đằng trêu ghẹo.

“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Moira vén tóc dài trước trán, thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt, ta đây là người ưu tú, con gái yêu thích ta nhiều lắm, thật sự không thể nhiều hơn được nữa.” Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra.

“…” Moira.

Có phải trái tim của tên này làm bằng thiên thạch không vậy.

‘Trai thẳng sắt thép – thật. JPG’

Nàng hít sâu vài hơi mới khiến cho mình bình tĩnh lại được, sau đó lấy ra một thứ đưa cho Vương Đằng.

“Thứ này tặng cho ngươi.”

“Đây là cái gì, nhánh cây nhỏ?” Vương Đằng kinh ngạc quan sát món đồ trong tay, đột nhiên a nhẹ nói: “Lại ẩn chứa lực Quang Minh nồng đậm đến vậy.”

“Đây là vật do một người bạn ở hành tinh Quang Nhung đã đưa cho ta, nếu ngươi gặp phải phiền toái gì ở bên đó, có thể đi tìm nàng.” Moira nói.

Vương Đằng khẽ chớp mi, nói: “Thứ này có ý nghĩa không nhỏ đâu, ngươi cứ tặng cho ta như vậy?”

“Đi đây.” Moira vẫy tay, không nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Vương Đằng nhìn chăm chú theo bóng lưng của nàng, lắc đầu.

“Bộp!”

Đột nhiên có người vỗ bả vai hắn, giọng nói trêu tức truyền đến: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”

“Đã sớm phát hiện ngươi lén lút ở sau lưng.” Vương Đằng quay đầu nhìn Tiki, tức giận nói.

“Ngươi làm gì đâu, ở trong căn cứ còn thả niệm lực tinh thần ra cảm giác.” Tiki câm nín.

Vương Đằng đặt nhánh cây nhỏ kia vào trong một hộp ngọc nhỏ cất đi, nói: “Cẩn thận không có sai lầm lớn.”

“Lại nói ngươi và đồ đệ của Đại sư Veblen ở bên cạnh nhau, vậy em họ ta làm thế nào?” Tiki nhún vai hỏi.

“Cái gì gọi là em họ của ngươi làm thế nào?” Sắc mặt Vương Đằng đen thui, vội vàng nói: “Ta và em họ ngươi không có gì cả, có phải ngươi định chiếm chỗ tốt của ta không hả?”

“Còn có Moira, ta và nàng trong sạch, ngươi đừng vấy bẩn trong sạch của người ta.”

“Hứ, nhưng ta đã nhìn thấy cả.” Tiki bĩu môi, cười he he nói.

“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Sáng rọi nguy hiểm hiện lên trong mắt Vương Đằng, cười hề hề nhìn hắn.

“Khụ khụ, ta chưa hề phát hiện ra cái gì cả.” Tiki vội vàng sửa miệng, hiện giờ tên này mạnh đến quá mức, hắn không thể trêu vào được.

“Nhìn dáng vẻ sợ sệt của ngươi kìa.” Vương Đằng liếc xéo: “Về sau đừng nói lung tung chuyện của ta và em họ ngươi, lỡ như bị người nhà ngươi biết được, muốn bắt ta về làm con rể phải làm sao? Ta thật khổ não.”

“…” Tiki trực tiếp tỏ vẻ được, ngươi giỏi.

Đã từng gặp người da mặt dày, nhưng chưa từng thấy mặt dày đến như vậy.

Boong…

Đúng lúc này, trong tổng căn cứ vang lên một loạt tiếng chuông.

Sắc mặt của Vương Đằng và Tiki đều trở nên nghiêm túc.

“Đi thôi.” Vương Đằng bước ra ngoài. Tiki gật đầu đuổi theo, hai người đi trong tiếng chuông đến trước một công trình ở phía sau căn cứ.

Công trình này vô cùng đơn giản, nhưng cao lớn trang trọng, lộ ra vẻ trang nghiêm.

Mà ở phía trước công trình có từng tấm bia đá được dựng đứng, trên tấm bia đá được khắc đầy tên, chi chít dày đặc, không đếm hết được.

Vương Đằng nhìn thấy một màn này, ánh mắt hơi co lại, giống như một sợi dây nào đó trong lòng bị xúc động đến.

Xung quanh có rất nhiều võ giả đi đến. Bọn họ yên tĩnh đến đây, không phát ra âm thanh, sau khi đi đến quảng trường trước công trình đều lẳng lặng đứng ở đó.

Nếu nhìn cẩn thận đều sẽ phát hiện, hôm nay người đến đây đều mặc quân phục, trên cánh tay cột một mảnh vải màu trắng, vô cùng dễ thấy.

Vương Đằng và Tiki đều không ngoại lệ.

Càng ngày càng có nhiều người đến đây, lấp kín quảng trường ở trước công trình.

Nhưng nơi đây lại yên tĩnh lạ kỳ!

Im lặng!

Chỉ có im lặng cùng với vẻ nặng nề và đau thương trong mắt mỗi người.

Trên người một số người vẫn còn cột băng vải, vết thương chưa lành, nhưng lúc này đều không tiếng động đứng ở đó.

Bầu trời màu xám đột nhiên đổ một trận mưa nhỏ, từng giọt tí tách, giống như cảm nhận được bầu không khí hiện giờ nên trên trời đều cảm động.

Một loạt tiếng bước chân chỉnh tề truyền từ đằng xa đến, đám người tách ra một con đường.

Từng võ giả mặc quân phục có vẻ mặt nghiêm túc, nâng hộp gỗ màu đen đến, người đi đầu chính là tướng quân Mokallen.

Xoẹt!

Hết chương 1846.
Bình Luận (0)
Comment