Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1847 - Chương 1847. Anh Linh Vĩnh Viễn Tồn Tại! Trụ Cột Một Quốc Gia! (2)

Chương 1847. Anh linh vĩnh viễn tồn tại! Trụ cột một quốc gia! (2)
Chương 1847. Anh linh vĩnh viễn tồn tại! Trụ cột một quốc gia! (2)

Vô số võ giả xung quanh đứng thẳng người lên, không hẹn mà cùng hành quân lễ.

Võ giả tay nâng hộp gỗ màu đen đi vào trong công trình phía sau dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người như vậy.

“Võ hồn thiết huyết!”

“Anh linh vĩnh viễn tồn tại!”

Kèm theo tiếng chuông vang lên, một âm thanh thê lương bi tráng truyền ra từ trong công trình, quanh quẩn trong trời đất.

Công trình kia là… Anh Linh đường!

Trên mỗi một hành tinh phòng ngự đều có Anh Linh đường, để mai táng thân hình hoặc là… quần áo của võ giả đã hy sinh, để võ hồn của bọn họ được yên nghỉ.

Chết ở đâu thì chôn cất ở đó!

Đây là tôn trọng và tôn kính lớn nhất đối với anh hùng đã hy sinh.

Đây là nơi yên nghỉ của bọn họ!

Vương Đằng rung động tâm linh, ngẩng đầu lên nhìn, giống như cảm nhận được trên không Anh Linh đường có một sức mạnh vô hình đang xoay quanh. Đó giống như linh hồn của vô số anh linh ngưng tụ.

Người chết đã đi xa, người còn sống luôn phải sống trong khoảnh khắc.

Ngày hôm sau khi trở về từ Anh Linh đường, mọi người thu hồi bi thương, chôn vùi đau xót, lộ ra vẻ mặt kiên cường, vui cười giận mắng, kiên định đi trên con đường võ đạo của bọn họ.

Và có một việc đã kích động cảm xúc của đám đông.

Huân chương Trụ Quốc!

Hành tinh phòng ngự số 29 sắp được trao tặng một huân chương Trụ Quốc!

Tin tức này vừa truyền ra, mọi người vì vậy mà sôi trào. Mỗi người đều đang thảo luận, làm thế nào nhiệt độ đều không hạ xuống được.

Đối với võ giả quân đội, huân chương Trụ Quốc không thể nghi ngờ là một vinh quang vĩ đại, là một động lực để cho rất nhiều người phấn đấu vì nó.

Nhưng huân chương Trụ Quốc vô cùng khó có được.

Nhiều năm như vậy, võ giả quân đội nhận được huân chương Trụ Quốc đã ít lại càng ít, thậm chí có rất nhiều cụ già ở trên hành tinh phòng ngự số 29 hơn mười năm đều chưa từng thấy một lần.

Mà bây giờ, một huân chương Trụ Quốc sắp được trao tặng ở hành tinh phòng ngự số 29!

Đối với hành tinh phòng ngự số 29, đây chẳng phải là một vinh dự sao?

Sau này khi bọn họ đi ra ngoài, người khác đều sẽ nói: “Nhìn xem, bọn họ chính là võ giả của hành tinh phòng ngự số 29, gần đây ở đó được trao tặng một huân chương Trụ Quốc!”

Cho nên, sao mọi người có thể không kích động, có thể không sôi trào được?

Khi tin tức truyền ra, đồng thời rất nhiều người cũng đang suy đoán xem huân chương Trụ Quốc này định trao tặng cho ai, sau đó mọi người đều không hẹn mà cùng đặt ánh mắt lên trên một người.

Vương Đằng!

Ngày đó tướng quân Mokallen từng tuyên bố chi tiết công lao của Vương Đằng, khiến tất cả mọi người đều biết.

Bởi vậy, giờ khắc này, tất cả mọi người nghĩ đến người được trao tặng huân chương Trụ Quốc kia nhất định chính là thượng tá Vương Đằng!

Chiến công của hắn cực kỳ chói mắt, ngay từ đầu tất cả mọi người đều không ngờ hắn có thể đạt được huân chương Trụ Quốc, bởi vì thứ này thật sự quá khó có được, kể cả tướng quân Mokallen đều chưa chắc có thể có được.

Nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều chắc chắn chỉ có thể là hắn!

Ngoài hắn ra, không có ai khác phù hợp điều kiện cả!

Sau khi Tiki biết được tin tức này đã trực tiếp đến tìm Vương Đằng để tỏ vẻ hâm mộ ghen ghét của mình.

“Phải mời khách, ngươi mà không mời khách là không thể được.” Ánh mắt Tiki đều đỏ lên, thật sự chính là tâm tính bùng nổ, không tự kiềm chế được.

Huân chương Trụ Quốc đó!

Đây là vinh quang lớn đến cỡ nào chứ.

Cho dù hắn là đệ tử nhà quý tộc lớn đều không thể ngăn cản được lực hấp dẫn của huân chương Trụ Quốc.

Nếu hắn có thể có được một huân chương Trụ Quốc, không nói gì khác, ít nhất lứa trẻ tuổi trong tám vương tộc lớn đều không có một ai có thể so sánh được với hắn.

Cho dù là địa vị hay thân phận đều cao hơn những người khác một đoạn.

Đáng tiếc, huân chương Trụ Quốc này không có liên quan gì đến hắn cả, nhiều lắm chỉ là mong muốn mà thôi.

“Không phải chỉ là một huân chương Trụ Quốc thôi sao, không phải là thứ gì ghê gớm cả, đừng kích động như vậy, phải bình tĩnh.” Vương Đằng thản nhiên nói.

Hắn đã nhận được thông báo, biết huân chương Trụ Quốc kia đúng là của hắn, cho nên có thể bắt đầu ra vẻ.

Bằng không lỡ như huân chương Trụ Quốc này không phải của hắn, chẳng phải sẽ thành trò cười sao.

“…” Sắc mặt Tiki cứng đờ, ánh mắt u oán nhìn Vương Đằng.

Tên này nhất định đang cố ý kích thích hắn.

Lời này nói ra rất chọc người căm hận, cũng không sợ bị người đánh sao!

“Nhưng mời khách thì có thể mời, đến lúc đó ngươi muốn ăn cái gì cứ tùy tiện nói.” Vương Đằng vung tay lên, hào phóng nói.

“Không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ta không thể vui vẻ lên nổi.” Tiki lắc đầu thở dài.

“Ghen tỵ khiến ngươi mất phương hướng đó người anh em!” Vương Đằng vỗ vai hắn.

“Cút!” Tiki tức giận nói.

“Ha ha ha.” Vương Đằng không khỏi cười to.

“Lại nói ngươi thật sự không suy xét cân nhắc em họ ta Oria hả. Ta xem dáng vẻ nàng hình như có ý với ngươi đó, hơn nữa gần đây cha mẹ nàng đã nghe ngóng chuyện về ngươi từ chỗ ta, có vẻ cảm thấy thật hứng thú với ngươi.” Tiki chớp mắt mấy cái với Vương Đằng.

“Không phải chứ, cha mẹ Oria cũng vớ vẩn lộn xộn theo hả.” Vương Đằng hoảng hốt.

Nếu như đến ép hôn, vậy thú vị.

“Ha ha, ai bảo ngươi thằng nhóc này yêu nghiệt như vậy, bọn họ không động lòng mới là lạ.” Tiki cười nói.

“Đừng, ta chỉ là một Nam tước nho nhỏ, không xứng với các ngươi là vương tộc khác họ.” Vương Đằng vội vàng nói.

“Ta coi trọng ngươi.” Tiki vỗ bả vai Vương Đằng. Có thể khiến cho Vương Đằng nghẹn họng, hắn cảm thấy cuối cùng mình đã hòa một ván.

Nhưng mà hắn còn chưa ý thức được đây là nhờ vào bán em họ có được.

Thực lực cmn!

Ở trong bầu không khí vô số kỳ vọng, sáng sớm ngày thứ ba, một tiếng loa thông báo truyền khắp toàn bộ tổng căn cứ.

“Mời tất cả võ giả đến trên quảng trường tập hợp!”

Vương Đằng vừa ăn xong bữa sáng, đã cùng với đám người Tiki, Paige, Ngụy Đồng đi đến trên quảng trường. Bọn họ đứng phía trước đội hình đoàn Hổ Sát, mỗi người đều mặc quân phục, dáng người thẳng tắp.

Hết chương 1847.
Bình Luận (0)
Comment