Các võ giả khác cũng đều đã đến, hai quân đoàn lớn Bạo Hùng và Hồng Hạt ở bên cạnh cách không xa. Đoàn trưởng hai quân đoàn lớn Berkeley và Howes nhìn Vương Đằng, khó giấu nổi hâm mộ trong mắt.
Là một võ giả quân đội, bọn họ không hề có bất cứ sức chống cự nào với huân chương Trụ Quốc này.
Trước đó bọn họ còn cảm thấy thua một lần không là gì cả, về sau thắng lại là được, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Kết quả thì sao, cơ hội còn chưa đến, Vương Đằng đã chạy mất tăm.
Người ta đã nhận được huân chương Trụ Quốc vinh dự cao nhất, vậy còn so sánh thế nào?
Kể cả bọn họ ra sức nỗ lực, cuối cùng may mắn nhận được huân chương Trụ Quốc, hòa một ván với Vương Đằng, chỉ sợ đều là chuyện không biết bao nhiêu năm sau nữa.
Lúc này, hai người đều cảm thấy chua xót trong lòng.
Đoàn trưởng đoàn Hổ Sát này thật sự là một yêu nghiệt!
Hai người không khỏi phát ra cảm thán từ tận đáy lòng.
Võ giả khác đều tập trung ánh mắt lên trên người Vương Đằng, tự nhiên không cần nói nhiều về hâm mộ và tôn kính trong đó.
Người trên quảng trường càng ngày càng nhiều, người đến cuối cùng là đám người tướng quân Mokallen, tướng quân Thích Nguyên Câu.
Tình huống này sao có thể thiếu bọn họ được.
“Các vị tướng sĩ, chúng ta cùng hoan nghênh thượng tướng của tổng bộ, tướng quân Phục Tinh Lan!” Tướng quân Mokallen đứng trên đài cao ở trước quảng trường, cao giọng nói.
“Tướng quân Phục Tinh Lan!”
Không ít người chấn động, rung động trong lòng.
Đây là vị thượng tướng có thực lực cực kỳ nổi tiếng ở tổng bộ, đã từng lập được chiến công vĩ đại ở trên hành tinh phòng ngự, cũng là người có được của huân chương Trụ Quốc.
Đồng thời hắn còn là một cường giả cấp Bất Hủ, nhưng năm đó sau khi hắn lấy tư thái cực kỳ cường thế tăng lên cấp Bất Hủ đã lui ra phía sau, hiếm khi xuất hiện.
Không ngờ một lần này lại do đích thân tướng quân Phục Tinh Lan xuất hiện trao tặng huân chương Trụ Quốc cho thượng tá Vương Đằng.
Vương Đằng nghe được tiếng thảo luận xung quanh, lông mày không khỏi nhíu lại, trong lòng cũng rất kinh ngạc.
“Tướng quân Phục Tinh Lan đích thân trao tặng huân chương Trụ Quốc, thể diện của ngươi thật sự khá lớn.” Vẻ sùng kính ẩn chứa trong mắt Tiki, hắn thấp giọng nói.
Trong ánh mắt chờ mong và nóng bỏng của mọi người, một bóng dáng chậm rãi hiện ra ở bên cạnh tướng quân Mokallen.
Đây là một người đàn ông trung niên cực kỳ có sức hút, dáng vẻ không dễ nhìn lắm, chỉ bình thường, nhưng khí chất vô cùng xuất chúng, mái tóc dài hơi bạc buông xõa vai, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy.
“Đây là tướng quân Phục Tinh Lan?” Vương Đằng kinh hãi trong lòng. ‘Đôi mắt Chân Thị’ của hắn có thể thấy được nguyên lực mênh mông như biển ở trong cơ thể đối phương, sáng rọi cực kỳ chói mắt, ngang bằng với Bạch Sơn hầu. Đây tuyệt đối là một vị cường giả chí cao.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Vương Đằng, Phục Tinh Lan nhìn xuống dưới, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng hắn.
Nhưng lại nhanh chóng dời đi!
Dù như thế, Vương Đằng vẫn kinh hãi không thôi.
Bị phát hiện sao?
Không đúng, đối phương chỉ cảm thấy ánh nhìn chăm chú của hắn thôi.
“Vương Đằng, vị tướng quân Phục Tinh Lan này quá ghê gớm.” Giọng nói giống như thán phục của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Sao lại nói thế?” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, kinh dị trong lòng hỏi.
“Sự tích về vị tướng quân Phục Tinh Lan này cũng vô cùng có tính truyền kỳ. Năm đó hắn còn chưa tăng lên cấp Bất Hủ đã nhiều lần giành được đại thắng trong trận chiến với loài Hắc Ám, hiếm khi thất bại, có thể nói là nhân vật giống như chiến thần.”
“Sau này nhờ vào chiến công xuất sắc trong quân của hắn đã được trao tặng huân chương Trụ Quốc, khi đó hắn mới cấp Vực Chủ.”
“Chờ trở thành cấp Giới Chủ, thắng lợi hắn giành được trong chiến tranh đã vô số kể.”
“Cho đến khi tăng lên cấp Bất Hủ, càng có lời đồn hắn đã từng săn giết vài loài Hắc Ám cấp Ma Tôn, khiến loài Hắc Ám nghe tin đã sợ mất mật.”
Viên Cổn Cổn vừa nói vừa truyền rất nhiều tin tức về tướng quân Phục Tinh Lan cho Vương Đằng.
“Má ơi!” Vương Đằng trực tiếp thốt ra một câu nói tục ở trong lòng, ánh mắt hơi trừng lớn: “Có phải vị tướng quân Phục Tinh Lan này đã bật hack không vậy?”
“Nói là bật hack đều không quá đáng, tướng quân Phục Tinh Lan này tuyệt đối là một thế hệ nhân kiệt.” Viên Cổn Cổn nói: “Hắn có thân phận vô cùng cao cả trong quân đội lẫn trong đế quốc Đại Càn, không ngờ lại sẽ đích thân đến trao tặng huân chương Trụ Quốc cho ngươi.”
Vương Đằng gật đầu, thán phục trong lòng, đồng thời cũng hơi tự hào.
Nhân vật lớn như vậy đến trao tặng huân chương cho hắn, thể diện thật sự khá lớn.
“Thật vui vẻ khi trở lại hành tinh phòng ngự số 29.” Tướng quân Phục Tinh Lan đảo mắt qua tất cả mọi người, hành một quân lễ, sau đó mới mở miệng nói: “Ta đã từng chiến đấu ở đây, quay về chốn cũ, cảm thán rất nhiều.”
“Đương nhiên, chuyện càng vui vẻ hơn là vẫn nhìn thấy các vị, các vị cho ta thấy được tinh khí thần khác.”
“Trước khi đến đây ta vẫn nghĩ, là đội ngũ như thế nào mới có thể đánh bại được loài Hắc Ám, giành được thắng lợi lớn như thế, lúc này nhìn thấy các ngươi, ta đã rõ, các ngươi là một đội sư tử kiên cường!”
“Có thể giành được thắng lợi như thế, đều không phải ngẫu nhiên!”
“Các ngươi khiến cho ta cảm thấy kiêu ngạo!”
Các võ giả bên dưới xôn xao một trận, vẻ mặt hơi kích động.
Có thể nhận được tán thưởng của tướng quân Phục Tinh Lan, đây là vinh quang rất lớn.
Tất cả mọi người đều biết, tướng quân Phục Tinh Lan chưa bao giờ nói lời xã giao, cho nên lời hắn nói tuyệt đối phát ra từ chân tình.
Bọn họ đến đây vì để xem trao tặng huân chương Trụ Quốc, không ngờ lại nhận được khen ngợi của tướng quân Phục Tinh Lan, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Tướng quân Phục Tinh Lan chìa tay hạ xuống, tất cả âm thanh biến mất, hắn lên tiếng lần nữa:
“Ta đến đây là vì một chuyện khác, đó là vì trao tặng huân chương Trụ Quốc.”
“Mời thượng tá Vương Đằng lên đài!”
Tướng quân Phục Tinh Lan nói thật ngắn gọn, sau khi nói xong, ánh mắt rơi lên trên người Vương Đằng.