Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1849 - Chương 1849. Anh Linh Vĩnh Viễn Tồn Tại! Trụ Cột Một Quốc Gia! (4)

Chương 1849. Anh linh vĩnh viễn tồn tại! Trụ cột một quốc gia! (4)
Chương 1849. Anh linh vĩnh viễn tồn tại! Trụ cột một quốc gia! (4)

Ánh mắt của mọi người lập tức đều tập trung lên trên người Vương Đằng.

Quả nhiên là thượng tá Vương Đằng!

Khoảnh khắc này, suy đoán trong lòng mọi người có được chứng thực, khuôn mặt lộ ra vẻ hâm mộ mà kính nể, nhìn Vương Đằng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vương Đằng bước chậm lên trên đài, sắc mặt bình tĩnh, ung dung thản nhiên.

“Thượng tá Vương Đằng, trong trận chiến lần này ngươi đã lập được chiến công xuất sắc, ta đại biểu cho quân đội, đại biểu cho đế quốc Đại Càn, trao tặng cho ngươi huân chương Trụ Quốc!”

“Người trụ quốc, là trụ cột của một quốc gia, hy vọng ngươi không thay đổi bản tâm, chiến hồn không dứt!”

“Ở đây, ta chúc ngươi – võ vận hưng thịnh!”

Tướng quân Phục Tinh Lan nhìn thanh niên trước mắt, không nhịn được có một chút thưởng thức lóe lên trong mắt, sau đó trầm giọng nói.

“Dạ!” Vương Đằng cung kính một quân lễ, cao giọng trả lời.

Ngay sau đó, một hộp ngọc tinh xảo xuất hiện trong tay tướng quân Phục Tinh Lan, hắn mở hộp ngọc này ra, một huân chương màu vàng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, giống như muốn nhìn rõ ràng hơn huân chương màu vàng kia, giống như nó là bảo vật tuyệt thế gì đó.

Tướng quân Phục Tinh Lan lấy huân chương màu vàng kia ra, tự tay đeo nó lên trước ngực Vương Đằng, sau đó vỗ vai hắn, đáp lại một quân lễ với hắn.

Tất cả đều phát sinh trong không lời. Vương Đằng nhìn thấy kỳ vọng của vị tướng quân này đối với hắn, giống như có thêm một gánh nặng trong lòng.

Hắn cúi đầu nhìn, huân chương màu vàng lóng lánh lên rực rỡ nhàn nhạt ở trước ngực hắn, có vẻ nổi bật và siêu phàm vô cùng.

Đây là huân chương Trụ Quốc!

Nhận được huân chương Trụ Quốc, không khác nào có được một kim bài miễn tử ở đế quốc Đại Càn!

Đây là sự che chở đến từ chính quân đội, cũng là sự che chở đến từ chính đế quốc Đại Càn!

Nhưng Vương Đằng phát hiện mình không kích động như trong tưởng tượng. Sau khi trải qua các trận đấu, hắn biết thực lực của mình mới là gốc rễ của tất cả. Nếu hắn có thể đạt đến cấp Bất Hủ, chỉ sợ toàn bộ đế quốc Đại Càn đều không có ai có thể uy hiếp được hắn.

“Thượng tá Vương Đằng, ta thật chờ mong biểu hiện của ngươi trong trận chiến thiên tài tranh bá của đế quốc.” Tướng quân Phục Tinh Lan đột nhiên nói.

Vương Đằng khẽ động lòng. Vị tướng quân này biết hắn sắp tham gia trận chiến thiên tài tranh bá của đế quốc, xem ra tướng quân Mokallen đã báo tin tức này lên trên cấp cao quân đội.

“Ta nhất định sẽ dốc hết sức.” Vương Đằng nói.

“Rất tốt, ngươi đại biểu cho quân đội xuất chiến, quân đội chính là chỗ dựa của ngươi, cho dù là ai, ngươi đều không cần sợ hãi.” Tướng quân Phục Tinh Lan nói.

“Dạ!” Ánh sao lóe lên trong mắt Vương Đằng.

Đây là… đột nhiên có thêm một chỗ dựa vững chắc!

Rất nhiều thiên tài tham gia trận chiến tranh bá chắc chắn có bối cảnh đều không yếu kém, khó tránh khỏi sẽ có vài kẻ đê hèn. Hiện giờ hắn có quân đội làm chỗ dựa vững chắc, đương nhiên không cần phải lo lắng đến chuyện này nữa.

Tuy rằng hắn vốn không lo lắng, nhưng có thể tránh được phiền toái, tự nhiên là chuyện tốt.

“Đi đây.” Tướng quân Phục Tinh Lan gật đầu, không nói gì nữa, bóng dáng của hắn dần dần nhạt nhòa, cho đến khi biến mất.

Vị tướng quân Phục Tinh Lan này đã rời đi trong bất tri bất giác.

Rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối không thể nhìn được lâu hơn.

“Thượng tá Vương Đằng, chúc mừng!” Lúc này tướng quân Mokallen mới mở miệng, cười nói với Vương Đằng.

“Còn cần phải rất cảm ơn sự săn sóc của ngươi.” Vương Đằng cảm kích nói.

Hắn biết nếu như không có tướng quân Mokallen hỗ trợ, lấy lực lượng sau lưng ra sức, huân chương Trụ Quốc này chưa chắc sẽ đơn giản trao tặng cho mình như thế.

“Được rồi, chúng ta không cần phải khách sáo như vậy.” Tướng quân Mokallen xua tay, cười nói: “Đi đi, đi hưởng thụ vinh dự của ngươi đi.”

Vương Đằng dở khóc dở cười lắc đầu, không ngờ kể cả tướng quân Mokallen đều học được trêu ghẹo người.

Theo nghi thức trao tặng huân chương kết thúc, võ giả bên dưới không vội vã tan đi, đều muốn nhìn xem huân chương Trụ Quốc kia ở khoảng cách gần.

Vương Đằng đi từ trên đài cao xuống, đám người Tiki lập tức xúm lại, nhìn huân chương Trụ Quốc nơi ngực Vương Đằng với ánh mắt nóng bỏng như lửa.

Vương Đằng không nói được gì. Hắn cảm thấy những người này thật sự không có ánh mắt, lại nhìn huân chương chứ không nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn còn không đẹp mắt bằng huân chương này sao?

“Chậc chậc, đây là huân chương Trụ Quốc đấy!”

“Màu vàng đó, còn có thể sáng lên, thật đẹp mắt.”

“Rất muốn sờ xem…”

“Vô liêm sỉ, ai, ai, là ai dám sờ ngực ta.” Vương Đằng giận dữ.

Một phi thuyền vũ trụ cấp Vũ Trụ rời khỏi hành tinh phòng ngự số 29.

Hạm đội vũ trụ bên ngoài hành tinh đều chủ động tách ra, tránh sang hai bên, giống như để tiễn đưa chiếc phi thuyền vũ trụ kia.

Phi thuyền càng ngày càng nhỏ trong hư không, dần dần biến thành một chấm đen, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Có rất nhiều người ở trên hành tinh phòng ngự số 29 đang nhìn chăm chú vào chiếc phi thuyền rời đi. Đám người tướng quân Mokallen, tướng quân Thích Nguyên Câu, cả người đại trí tuệ Veblen, Moira, Paige, Hokia, Tiki… vân vân.

Thậm chí còn có rất nhiều võ giả, sau khi biết được tin tức này đều ào ào đến đây tiễn đưa.

Tất cả đều bởi vì trên chiếc phi thuyền kia đang mang đi một người đã để lại chiến tích vô song trên hành tinh phòng ngự số 29 này!

Sự tích hắn đã để lại trên hành tinh phòng ngự số 29 cuối cùng sẽ trở thành một truyền kỳ!

Có lẽ truyền kỳ này sẽ dần dần tiêu tán theo năm tháng thay đổi, nhưng nếu người kia đi được xa hơn, khắc lại tên mình ở trong tinh không, như vậy sự tích về hắn sẽ chỉ càng tăng thêm sắc thái truyền kỳ, kéo dài không thôi!

Giống như tướng quân Phục Tinh Lan kia!

Thậm chí còn hơn hẳn!

Nhưng trong mắt tất cả mọi người, đây đều là chuyện không thể đoán được. Con đường tương lai vẫn còn rất dài, tràn đầy biến đổi.

Phi thuyền vũ trụ rời khỏi hành tinh phòng ngự số 29, đi đến một tinh vực hẻo lánh. Một bóng người mặc chiến giáp màu đỏ thắm bay ra khỏi phi thuyền, sau đó phi thuyền biến mất, thay thế vào đó là một phi thuyền đỏ thắm còn vĩ đại hơn trước.

Hết chương 1849.
Bình Luận (0)
Comment