Môi nàng hơi mỏng, ánh mắt hơi hẹp dài, có vẻ u ám, hơn nữa thêm với dáng vẻ hờ hững kia càng khiến cho người ta không dám lại gần.
“Đội trưởng, ta đã nghiên cứu bản đồ sao kia, là hàng thật, ít nhất truyền lưu mấy trăm năm, không thể nào là giả.” Một thanh niên đeo mắt kính rất có cảm giác dân khoa học kỹ thuật nói.
“Hy vọng như thế, bằng không cẩn thận da của ngươi đấy.” Cô gái lạnh lùng xinh đẹp nhàn nhạt nói.
Tên thanh niên đeo kính kia vốn nói chắc như đinh đóng cột, nghe được lời cô gái lạnh lùng xinh đẹp nói, không nhịn được rụt cổ lại.
Những người khác đều hơi sợ hãi liếc nhìn cô gái kia.
“Sinh nhật của anh trai ta sắp đến, ta nghe đề nghị của ngươi mới đến đây, nếu không nhận được lễ vật vừa ý để tặng cho hắn, ngươi biết hậu quả đấy.” Cô gái lạnh lùng xinh đẹp vỗ bả vai thanh niên đeo kính, giọng điệu bình thản nói.
“Dạ dạ, nhất định không thành vấn đề.” Thanh niên mắt kính đã đổ mồ hôi ròng ròng ở sau lưng, giống như bị một con rắn độc chú ý đến, vội vàng nói lời cam đoan.
Những người khác đều run sợ trong lòng. Vị này chính là em gái ruột của đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê bọn họ, tính tình ngoan độc nham hiểm quả thật giống như khắc ra từ cùng một khuôn với đoàn trưởng của bọn họ.
Bọn họ không cần nghĩ cũng biết, lần này nếu không tìm được gì, tay không mà về, chẳng những thanh niên mắt kính không chiếm được chỗ tốt gì, tất cả bọn họ ở đây đều gặp họa theo.
Trong phi thuyền rơi vào trầm mặc, tất cả mọi người nhìn bản đồ sao trước mắt, không nói chuyện nữa, thời gian trôi qua từng chút một.
“Đội trưởng, đã đến rồi.” Đột nhiên, ánh mắt thanh niên mắt kính sáng lên, mừng như điên kêu to: “Phát hiện ra một hành tinh sinh mệnh, chúng ta không đến sai, trên hành tinh kia có lực Quang Minh nồng đậm.”
“Tốt quá!” Những người khác ào ào mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Nguyên lực Quang Minh! Thật sự là một hành tinh tràn đầy nguyên lực Quang Minh, lần này chúng ta giàu to” Người đàn ông râu quai nón kích động cười to nói.
“Đó là đương nhiên, nếu không phải một hành tinh đặc thù như vậy, ta cũng không dám báo lại cho đội trưởng.” Thanh niên mang mắt kính lập tức lấy lòng nói.
Cô gái xinh đẹp lạnh lùng lại vẫn có vẻ hờ hững, nhưng ánh sao chớp lóe trong mắt, nói: “Dùng hết tốc độ tiến lên trước.”
“Dạ!” Thanh niên mắt kính vội vàng đáp.
Người ở trên phi thuyền lập tức lên tinh thần, sau đó dưới sự khống chế của thanh niên mắt kính, chiếc phi thuyền cấp Vũ Trụ của bọn họ đột nhiên tăng tốc, lập tức lao đến một mảnh trời sao.
Rất nhanh, một hành tinh toả ra ánh sáng trắng nhàn nhạt đã lọt vào trong mắt bọn họ.
Ánh mắt cả đám người trên phi thuyền đều sáng lên, giống như nhìn thấy được một vật báu tuyệt thế, đôi mắt lộ vẻ tham lam.
Hành tinh chưa được khai phá này chính là con dê đợi làm thịt đối với bọn họ.
“Đội trưởng, có tiến vào hành tinh này không?” Thanh niên mắt kính vội vàng hỏi.
“Ngu ngốc.” Cô gái lạnh lùng xinh đẹp vỗ đầu hắn, lạnh giọng nói: “Kiểm tra tình hình hành tinh này trước, xác định sức chiến đấu mạnh nhất trên đó.”
“Hành tinh lạc hậu như vậy, chắc chắn không có sức chiến đấu mạnh mẽ gì.” Thanh niên mắt kính không nhịn được lẩm bẩm một câu.
“Ngươi lặp lại lần nữa.” Cô gái lạnh lùng xinh đẹp liếc xéo hắn.
“A… đội trưởng ngươi nghe lầm, ta không nói gì cả.” Thanh niên mắt kính vội vàng đổi sang mặt cười, mở hệ thống máy quét của phi thuyền, tiến hành quét hành tinh trước mặt.
Chỉ chốc lát, kết quả quét đã hiện ra ở trước mặt bọn họ.
“Người mạnh nhất mới cấp Hành Tinh, thổ dân trên hành tinh này thật sự quá mức yếu kém.” Người đàn ông râu quai nón cười nói.
“Bối Vĩ Ngạn, xâm nhập hệ thống internet của bọn họ.” Cô gái lạnh lẽo xinh đẹp Nhậm Cô Lan nói.
“Đội trưởng, bọn họ không có mạng internet.” Thanh niên mắt kính Bối Vĩ Ngạn khẽ nói.
“…” Sắc mặt Nhậm Cô Lan hơi cứng lại, tia sáng lạnh lóe lên trong mắt: “Ngươi đã sớm biết vì sao không nói ra?”
“Ta mới chỉ vừa điều tra được.” Bối Vĩ Ngạn giật mình, nhanh chóng giải thích.
Người đàn ông anh tuấn tóc màu nâu câm nín nhìn Bối Vĩ Ngạn, biết rõ tính tình của đội trưởng không tốt, còn luôn chọc ghẹo nàng, ngươi sợ mình sống không đủ lâu sao?
Thật là thèm ăn đòn!
“Vậy ngươi còn thất thần làm gì, tiến vào hành tinh.” Nhậm Cô Lan hừ lạnh nói.
“Được, được.” Bối Vĩ Ngạn vội vàng điều khiển phi thuyền bay tới hành tinh trước mặt.
“Hewlett, Bilbom, lát nữa các ngươi dẫn người đi lên bắt hết tất cả tồn tại cấp Hành Tinh ở trên hành tinh này.” Nhậm Cô Lan ra lệnh.
“Dạ!”
Người đàn ông anh tuấn có mái tóc màu nâu và người đàn ông để râu quai nón đồng thanh đáp.
Vẻ mặt của bọn họ rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không coi chuyện này là quan trọng.
Bởi vì bọn họ đều là võ giả cấp Hằng Tinh, cấp Hành Tinh thật sự quá yếu, không hề có bất cứ uy hiếp gì cho bọn họ cả.
Thật ra chỉ cần một người trong bọn họ ra tay đã đủ để quét ngang hành tinh này, nhưng nếu là mệnh lệnh do Nhậm Cô Lan đưa ra, bọn họ đều không dám cãi lại.
Ầm rầm!
Phi thuyền đáp xuống trên không một mảnh rừng rậm sum suê, dòng khí vĩ đại quét ngang, ép cây cối bên dưới đổ ra bốn phía.
Tinh thú trong rừng rậm bị kinh động, phát ra tiếng kêu hoảng sợ, chạy như điên ra xung quanh.
Vèo vèo vèo…
Mấy bóng người lao ra khỏi phi thuyền, toàn thân bọn họ tản ra dao động nguyên lực mạnh mẽ, chính là đám người Nhậm Cô Lan.
Người đàn ông anh tuấn có mái tóc màu nâu Hewlett hít một hơi thật sâu, say mê cảm khái nói: “Không khí tươi mát cỡ nào, nguyên lực Quang Minh nồng đậm cỡ nào, tinh cầu này thật sự là một bảo tàng vĩ đại.”
“Là bảo tàng chưa bị khai quật.” Người đàn ông để râu quai nón Bibom cười ha hả nói.
Tay hắn bắt tới trước, một tinh thú đang bỏ chạy về nơi xa xa bị luồng sức mạnh vô hình hút đến, lơ lửng đến trước mặt hắn, đang hoảng sợ giãy giụa.
Đây là một con thỏ toàn thân trắng như tuyết, cao chừng hai ba mét, bề ngang cũng có một mét, to mập ghê gớm.
“Tinh thú Quang Minh cấp Tinh Đồ.” Hewlett liếc xéo, ánh mắt lóe lên nói.