“Đúng, tùy tiện bắt một con đã là tinh thú Quang Minh, chỉ một con như vậy đã bán được mười mấy vạn đồng Vũ Trụ.” Bilbom vui tươi hớn hở nói.
Nhậm Cô Lan đã đi đến, giơ tay sờ đầu con thỏ kia, con thỏ kia sợ đến mức run run, vốn không dám chống lại.
Những người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Nhậm Cô Lan đều có vẻ mặt giống như gặp quỷ.
Cô gái giống như rắn độc này lại thích thỏ sao?
Quả nhiên tất cả phụ nữ đều không thể từ chối được động vật đáng yêu.
“Đêm nay ăn thịt thỏ kho tàu.” Nhậm Cô Lan ra lệnh.
Mọi người: “…”
Đội trưởng quả nhiên vẫn là đội trưởng kia!
Gì mà không thể từ chối được động vật đáng yêu, bọn họ lại sẽ có ý tưởng nực cười đến như vậy, thật sự đã quá ngây thơ.
Con thỏ run rẩy, tuy rằng nó không hiểu Nhậm Cô Lan đang nói gì, nhưng cảm nhận được gì đó, toàn thân đều bất an.
“Còn thất thần làm gì, hành động đi.” Nhậm Cô Lan hạ lệnh.
“Rõ!” Mọi người lập tức đáp lời.
Sau đó từng bóng dáng phóng lên cao, bay nhanh đến phương xa, trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.
Nhậm Cô Lan túm lấy con thỏ trong tay, lại quay về phi thuyền lần nữa.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?” Bối Vĩ Ngạn vội vàng đuổi theo, hỏi.
“Đi nơi nguyên lực Quang Minh nồng đậm nhất, chắc nơi đó là nơi quan trọng nhất trên hành tinh này.” Nhậm Cô Lan nói.
Phi thuyền lại lần nữa bay đến một phương hướng.
Thảm thực vật trên hành tinh này xanh tươi, gần như 70% các nơi được thực vật bao trùm, khắp nơi đều là cảnh tượng sức sống tràn trề, còn dân bản xứ của hành tinh này thì ở phân tán trong rừng rậm, tạo thành các bộ lạc tộc đàn, sinh sôi nảy nở nhiều thế hệ.
Trong một khu rừng lớn nhất ở chỗ sâu trên hành tinh này có một nơi, là thánh địa của chúng nó!
Đó là một ngọn núi cao vút trong mây!
Dưới chân núi là cây cối rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, có sương mù bao phủ, đủ loại kỳ hoa dị thảo sinh trưởng trong đó, mùi hương tràn ngập, suối nước chảy, rào rào tí tách, giống như một cảnh tiên.
Mà ở trong rừng rậm nơi thung lũng kia có rất nhiều công trình bằng gỗ kỳ lạ, hoặc được xây dựng trên cây cối, hoặc nằm ở trong khe đá, hoặc ẩn mình trong bụi hoa, vô cùng kỳ quái, độc đáo.
Có không ít bóng dáng bộ lông toàn thân màu trắng, thoạt nhìn giống như quả cầu xuyên qua trong kỳ hoa dị thảo, ngây thơ đáng yêu.
Cảnh tượng bình yên!
Nhưng không ai biết, tai họa sắp giáng xuống đầu bọn họ.
Đột nhiên có một bóng đen bay thẳng từ nơi xa đến đây với tốc độ cực nhanh, cuối cùng dừng lại trước ngọn núi lớn này, cứ lơ lửng ở trên không trung.
Bóng mờ vĩ đại phủ xuống, che chắn ánh mặt trời, khiến phía dưới rơi vào trong hỗn loạn.
Rất nhiều sinh vật hình quả cầu có bộ lông màu trắng chạy ra khỏi nhà bọn họ, nhìn lên trên bầu trời, chỉ trỏ, trong miệng đang ríu rít nói gì đó.
Ở chính giữa thung lũng có một ngôi nhà gỗ khá lớn, một sinh linh tròn vo có lông tuổi tác rõ ràng rất lớn bay vút qua, lông mày chòm râu dài của nó đều quét trên mặt đất.
Đám người Nhậm Cô Lan đi ra khỏi phi thuyền, nhìn sinh linh bên dưới, chân mày hơi nhíu lại.
“Đây là cái gì vậy?” Nhậm Cô Lan nhướng mày.
“Chắc đây là dân bản xứ của hành tinh này.” Bối Vĩ Ngạn cũng hơi kinh ngạc, quan sát sinh linh tròn vo có lông ở bên dưới, cảm thấy vô cùng thú vị: “Đừng nói, dáng vẻ còn rất khác biệt.”
“Cường giả từ bên ngoài đến.” Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền đến từ bên dưới.
Nhậm Cô Lan nhìn xuống, ánh mắt tập trung vào sinh linh tròn vo có lông đứng đầu này.
“Lại biết nói tiếng Vũ Trụ thông dụng!” Bối Vĩ Ngạn kinh ngạc nói.
“Nếu vị trí chỗ hành tinh của bọn họ có thể truyền ra ngoài, vậy chứng tỏ đã từng có người đến đây, biết tiếng Vũ Trụ thông dụng thật bình thường.” Nhậm Cô Lan nói.
“Người tiến vào ngọn núi bảo bối mà không lấy đi, thật sự không rõ bọn họ nghĩ như thế nào.” Bối Vĩ Ngạn lắc đầu.
Ánh mắt Nhậm Cô Lan lóe lên, chưa trả lời.
Theo ý nàng, cái gọi là nhân từ này chẳng qua chỉ là một cái cớ do kẻ yếu lấy ra thôi, đúng là hành vi ngu xuẩn nhất.
“Cường giả từ bên ngoài đến, các ngươi mau xuống đây.” Hình như giọng nói già nua kia hơi khẩn trương, lại truyền đến lần nữa.
“?”
Nhậm Cô Lan và Bối Vĩ Ngạn không hiểu đã có chuyện gì.
Giọng điệu này, nói là mời thì không giống, mà nói là mệnh lệnh thì hình như cũng không phải.
“Đội trưởng, chúng ta đi xuống chứ?” Bối Vĩ Ngạn xin chỉ thị của Nhậm Cô Lan.
“Đi xuống… Hử!” Nhậm Cô Lan đang định gật đầu, đột nhiên biến sắc mặt, nàng quay đầu nhìn về phía đỉnh núi cao cách đó không xa.
Phi thuyền của bọn họ đang lơ lửng ở lưng chừng ngọn núi, ngọn núi kia rất cao, xuyên vào trong mây, vốn không thể nhìn thấy đỉnh núi, bọn họ tự nhiên không thể đậu phi thuyền ở đây.
Nhưng lúc này lại có ba cái bóng vọt từ trên đỉnh núi kia xuống.
Sinh linh tròn vo có lông bên dưới nhìn thấy ba cái bóng này giống như nhìn thấy thứ gì cực kỳ khủng khiếp, lập tức đều chạy về nhà của mình, trong phút chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
“Có chuyện gì vậy?” Bối Vĩ Ngạn kinh ngạc lạ thường.
Vèo vèo vèo!
Trong chớp mắt ba cái bóng đã đến gần.
Dáng vẻ của bọn họ có vài phần tương tự với sinh linh tròn vo có lông bên dưới, nhưng thân hình không tròn, ngược lại càng thon dài mạnh khỏe hơn, trên sợi lông màu trắng có vài hoa văn màu vàng, hoa văn màu vàng này hội tụ về chỗ mi tâm, tạo thành một ấn ký phức tạp huyền ảo.
Ánh mắt của bọn họ cũng có màu vàng, lộ ra vẻ hờ hững và cao quý, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đám người Nhậm Cô Lan.
“Ngươi đã nói với ta rằng sức chiến đấu cao nhất ở hành tinh này là cấp Hành Tinh?” Nhậm Cô Lan nhìn Bối Vĩ Ngạn, cắn răng nói.
“Đội, đội trưởng, ta cũng không biết có chuyện gì?” Bối Vĩ Ngạn tỏ ra hoảng sợ, vẻ không thể tin nổi hiện lên trong mắt.
Ba cái bóng này lại đều là cấp Vũ Trụ!!!
Trước đó khi hắn quét lại không hề phát hiện ra những tồn tại này.
Trong bọn họ chỉ có Nhậm Cô Lan là cấp Vũ Trụ, những người khác chỉ là cấp Hành Tinh.