Lần này xem chừng đá trúng tấm sắt?
“Ngu ngốc, quay về sẽ tính sổ với ngươi.” Nhậm Cô Lan nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, lúc này cũng chẳng quan tâm gì khác, xoay người định lao về phía phi thuyền.
Nhưng có một cái bóng trong đó đột nhiên lóe lên, chắn trước mặt bọn họ.
“Cút ngay!”
Nhậm Cô Lan hít một hơi thật sâu, biết không đánh lại thì tuyệt đối không thể rời đi được. Nàng quát lạnh một tiếng, một thanh chiến kiếm xuất hiện trong tay, chém về phía bóng dáng trước mặt.
Keng!
Ánh kiếm quét ngang.
Bóng dáng kia lại chưa hề bị thương, nó xòe tay tới trước, từng tia sáng màu vàng nổ mạnh bắn ra, đã lập tức đánh tan ánh kiếm, sau đó thế đi không giảm nhằm vào Nhậm Cô Lan.
Nhậm Cô Lan thay đổi sắc mặt, không dám đón đỡ lấy công kích này, lắc mình né tránh.
Nhưng hai bóng dáng khác lại cũng động vào lúc này, một trái một phải xuất hiện ở hai bên người nàng, đều nâng bàn tay lên, tia sáng màu vàng giống như mũi tên nổ bắn ra.
Nhậm Cô Lan cảm nhận được uy hiếp của tử vong, nhanh chóng thoát ra lùi lại, nhưng vẫn bị không ít tia sáng màu vàng đánh trúng, trên người nở rộ mấy đóa hoa máu.
Nàng buồn bực hừ một tiếng, đồng tử trong mắt co lại, biết mình căn bản không đánh lại được đối phương nên vội vàng bỏ chạy ra xa.
Nhưng giờ phút này nàng đã bị thương, vốn không trốn thoát được.
Dưới vây công của ba bóng dáng, nàng nhanh chóng bị thương nặng, không thể chống lại.
Sau đó ba bóng dáng này mang toàn bộ đám người Nhậm Cô Lan rời đi, quay trở về trên đỉnh ngọn núi cao kia, biến mất trong mây mù.
Sau khi bọn họ rời đi được một lúc, trong các tòa nhà bên dưới, từng bóng dáng mới sợ bóng sợ gió đi ra, dáng vẻ hoảng hốt chưa yên.
Sau đó có mấy bóng dáng vây quanh sinh linh tròn vo có lông lớn tuổi kia nói gì đó, sinh linh tròn vo có lông lớn tuổi xua tay, mọi người lại ai làm việc nấy, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Cả thung lũng lại khôi phục cảnh tượng yên bình.
…
Trên phi thuyền Hỏa Hà, lúc này Vương Đằng đang đứng trước thân hình của tộc Chúc Long, lượn quanh nó vài vòng, không biết nên bắt đầu cạo lông cừu từ đâu.
Cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể lấy cục gạch Phiên Lôi ra, nện loảng xoảng vài cái lên trên đầu thân hình tộc Chúc Long.
Đùng đùng!
Lực lôi kiếp trong đó lập tức bắn ra, khiến cái đầu của thân hình tộc Chúc Long cháy đen, giống như bị sét đánh vậy.
“Xin hãy tha thứ cho ta!” Vương Đằng thầm nhủ một câu trong lòng.
Đúng lúc này, vài bong bóng thuộc tính rơi ra.
“Thật sự được!” Ánh mắt của Vương Đằng lập tức sáng ngời, vội vàng nhặt lên.
‘Đôi mắt Chúc Long x1’
‘Đôi mắt Chúc Long x1’
‘Thiên phú hệ Hỏa cấp Thánh x200’
‘Lửa Chúc Long x100’
…
“Hả?!” Vương Đằng đột nhiên khẽ hả một tiếng, một chút khiếp sợ dâng lên trong lòng: “Đôi mắt Chúc Long?!”
Theo vài bong bóng thuộc tính kia dung nhập vào trong thân thể, Vương Đằng cảm nhận có một năng lượng kỳ dị xuất hiện ở trong ánh mắt của mình, sau đó giống như đã phát sinh một loại biến hóa nào đó.
Đôi mắt Chân Thị bị kích thích, tia sáng màu vàng lóe ra, sau đó trong tia sáng màu vàng kia nhiều thêm một chút đen trắng.
Chớp mắt là trắng, lại chớp mắt cũng là đen.
Có vẻ kỳ lạ vô cùng.
Nhưng hiện tượng lạ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi đã bị tia sáng màu vàng che đậy, không thấy được nữa.
“Mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại là đêm đen!” Một chút cảm ngộ nhiều thêm trong lòng Vương Đằng, tia sáng lóe lên trong mắt, thật sự vừa mừng vừa sợ.
Đây lại là một loại đồng thuật!
Hắn cạo được một loại đồng thuật từ trên cái xác của tộc Chúc Long, thật sự khó có thể tin được.
Nói thật, Vương Đằng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhận được thu hoạch như vậy, rất ngoài ý muốn. Trước đó khi Ngột Não Ma Hoàng khống chế thân thể của tộc Chúc Long này nhưng vẫn chưa hề sử dụng đến công kích đồng thuật linh tinh gì cả, hắn tự nhiên sẽ không nghĩ đến phương diện kia.
Hắn xuống tay với cái xác của tộc Chúc Long này chỉ vì ôm tâm tính đề phòng, lỡ như đụng phải thứ tốt gì đó thì sao, dù sao tên tuổi của tộc Chúc Long vang dội vậy, thiên phú cực kỳ xuất sắc, không ngờ lại thật sự đụng phải.
Trong đầu Vương Đằng hiện ra tin tức về đồng thuật này, lập tức có một chút hiểu biết về tác dụng của ‘Đôi mắt Chúc Long’.
Loại đồng thuật này có thể hấp thu ánh sáng và sức nóng trong phạm vi nhất định, cho nên mới có cách nói “Mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại là đêm đen”.
Có ý gì?
Chính là, mở to mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại tức là đêm đen.
Trên thực tế, màu đen trắng trong đôi mắt của Chúc Long tương ứng với cách nói này.
Khi màu đen hiện lên trong mắt, sẽ hấp thu ánh sáng và sức nóng xung quanh, từ đó hóa khu vực trong phạm vi nhất định thành “Đêm đen”.
Khi màu trắng hiện lên trong mắt thì có thể thả ánh sáng và sức nóng ra, hình thành một loại công kích tương tự như vầng mặt trời, bốn phía sẽ hóa thành ban ngày.
Vương Đằng cảm thấy đồng thuật này khá trâu bò!
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cấp bậc của đồng thuật cao hơn, nếu không lực công kích rất có hạn, tác dụng cũng rất nhỏ.
Giống như thuộc tính ‘Đôi mắt Chúc Long’ mới vừa rồi hắn đã nhận được 2 điểm, tối đa chỉ để cho hắn thử nghiệm cảm giác kia, sau đó sẽ yên lặng xuống. Muốn vận dụng hoàn toàn là không có khả năng.
Trước đó cho dù Ngột Não Ma Hoàng chiếm cứ được thân thể này đều không thể vận dụng được, bằng không kỹ năng mạnh mẽ thế, nó không thể không lấy ra dùng.
Thậm chí kể cả nguyên chủ của thân thể này có lẽ cũng chưa thức tỉnh ‘Đôi mắt Chúc Long’ này
Đây đều là suy đoán của Vương Đằng sau khi có được ‘Đôi mắt Chúc Long’.
Hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, nhìn thân hình tộc Chúc Long trước mắt, ánh mắt hình như hơi nóng bỏng.
Đây là thứ tốt!
Nếu có thể có được nhiều thuộc tính ‘Đôi mắt Chúc Long’ hơn, sau này hắn có thể bước đầu vận dụng đồng thuật thần kỳ đến từ chính tộc Chúc Long này.
Vương Đằng trực tiếp sử dụng cục gạch Phiên Lôi, lại một phen thao tác mạnh như hổ.