Con cua này thật kỳ lạ, giáp xác trên người cứng rắn, mọc gai dữ tợn, toàn thân màu nâu, nhưng khắp người trải rộng vết lốm đốm màu trắng, hai cái càng vĩ đại khỏe mạnh có lực.
Nếu bị nó kẹp, có lẽ kể cả thân thể của võ giả cấp Hành Tinh đều không chịu nổi, sẽ bị kẹp đứt thành hai đoạn.
Cảnh giới của con cua này cũng đạt đến cấp Vương, tương đương với cấp Hành Tinh.
Thật hiển nhiên, con cua này chính là sức chiến đấu cao nhất trên hành tinh Quang Nhung này.
Tối thiểu là ở bên ngoài.
Nhưng điều khiến Vương Đằng chú ý đến ở chỗ con cua lớn này là tinh thú hệ Quang Minh.
Con bà nó một con cua cũng là tinh thú hệ Quang Minh, vậy thật quá mức!
Nhưng từ điểm này đã nói lên rằng hành tinh này thật sự là một bảo tàng!
Phải biết rằng một tinh thú hệ Quang Minh là loài hiếm hoi trong vũ trụ, kia tuyệt đối là thứ tốt vô giá.
Đặc biệt là loại nguyên liệu nấu ăn ngon lại cao cấp này!
Vương Đằng đang cân nhắc xem có nên mở thị trường hải sản không.
Có ý đồ với tinh thú, người đại trí tuệ Veblen sẽ không trách cứ hắn đấy chứ?
Lại nói hắn cũng không thể tát ao bắt cá, nhất định phải đi theo con đường phát triển liên tục, nước chảy đá mòn mới là phương pháp chính xác.
Ừm, rất có triển vọng!
Vương Đằng đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất có đầu óc buôn bán, quả nhiên là thiên tài.
Lúc này hắn đứng ở trước mặt con cua lớn, vừa sờ cằm vừa quan sát nó.
Con cua vĩ đại đã nhìn thấy hắn. Sau đó mở miệng, nó nói một loại ngôn ngữ không biết, rất có khả năng đây là ngôn ngữ của hành tinh Quang Nhung này.
Đến cấp Vương bình thường đều có năng lực nói chuyện.
Vương Đằng kêu Viên Cổn Cổn lấy máy phiên dịch ra dịch lại. Mặc dù ngôn ngữ của hành tinh Quang Nhung này không được thế lực lớn trong vũ trụ đăng ký, nhưng máy phiên dịch cao cấp trong vũ trụ có đầy đủ chức năng. Nó bao gồm rất nhiều loại ngôn ngữ, năng lực phân tích vô cùng mạnh mẽ.
Rất nhanh, nội dung phiên dịch đã có, đại khái chính là:
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Nhìn ngươi thật ngon ăn.” Giọng nói của Vương Đằng trực tiếp thông qua niệm lực tinh thần truyền vào trong đầu con cua vĩ đại.
Con cua lớn lập tức nổi giận, sinh vật hai chân này lại muốn ăn nó, thật sự không thể tha thứ.
Nó giơ một cái càng vĩ đại lên đập Vương Đằng.
Thân hình của Vương Đằng có vẻ vô cùng nhỏ bé khi ở trước mặt nó, một càng này đập xuống, võ giả phổ thông kiểu gì cũng bị nện thành thịt nát.
Chút đắc ý và khinh thường không nén nổi lóe lên trong hai mắt của con cua lớn. Thằng nhóc con này dám khiêu khích nó, thật sự không biết sống chết.
Nhưng vẻ mặt của nó nhanh chóng trở nên cứng ngắc, bởi vì nó cảm thấy cái càng lớn của mình vẫn chưa triệt để hạ xuống được, giống như bị một luồng lực vĩ đại chặn lại, cuối cùng không thể động đậy.
Làm sao có thể??
Vẻ không thể tin nổi tràn đầy trong mắt nó, nó đảo mắt qua, nhìn xuống dưới cái càng lớn.
Dù thế nào nó đều không thể tin nổi thằng nhóc này có thể chống đỡ được một càng của nó.
Nhưng sự thật lại là như thế.
Vương Đằng trêu tức nhìn nó, một bàn tay nâng lên, đỡ lấy cái càng vĩ đại của con cua, có vẻ thoải mái cực kỳ.
Một tinh thú cấp Vương mà thôi, hắn còn chưa dùng đến một phần sức mạnh.
Con cua lớn tức giận vô cùng, một cái càng khác lập tức kẹp tới, tốc độ rất nhanh, tương đối bất ngờ.
Keng!
Một loạt tia lửa bắn ra.
Hóa ra Vương Đằng vốn không hề trốn tránh, chiến giáp cấp Giới Chủ ở trên người hắn dễ dàng ngăn cản cái càng kia.
Con cua lại có vẻ cứng ngắc lần nữa, nó biết mình gặp phải cục xương cứng rồi, đồng thời trong lòng nghi ngờ.
Tại sao khu vực này lại có tồn tại mạnh mẽ đến như vậy?
Vương Đằng vung tay lên, đưa Thiết Giáp Viêm Hạt ra.
Thân hình của Thiết Giáp Viêm Hạt còn vĩ đại hơn cả con cua lớn, nó xuất hiện ở trước mặt khiến con cua sợ đến mức run run, giật lùi lại.
Cho đến nước này, sao nó còn chưa rõ, sinh vật trước mắt này vốn không phải đối tượng nó có thể trêu chọc.
Con cua lớn hối hận, sớm biết đã không đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong biển có phải ổn không?
Hôm nay ra cửa không xem lịch hoàng đạo!
“Wow wow, con cua thật mập.” Thiết Giáp Viêm Hạt nhìn thấy con cua lớn, ánh mắt lập tức sáng lên, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Theo Vương Đằng lâu như vậy, miệng của nó đã sớm bị nuôi đến kén chọn.
Bình thường đều ăn đồ tốt, tầm nhìn cũng rộng mở, biết con cua lớn này tuyệt đối là món ăn ngon.
Về phần bò cạp và con cua có vẻ tương tự, nhưng dù sao hai bên đều không phải là đồng loại, ai để ý được nhiều thế.
“Giao con cua này cho ngươi xử lý, đừng giết chết, không tươi mới.” Vương Đằng nói.
“Yên tâm đi chủ nhân, ta cam đoan nó tươi mới như lúc ban đầu.” Thiết Giáp Viêm Hạt vội vàng cam đoan.
Vương Đằng không nói thêm gì nữa, bỏ lại con cua lớn run run và Thiết Giáp Viêm Hạt, bóng dáng chậm rãi biến mất tại chỗ.
Thiết Giáp Viêm Hạt nhìn thấy Vương Đằng rời đi, nên quay đầu lại nở nụ cười he he với con cua lớn, khiến cho nó dựng cả tóc gáy.
Bên kia, Vương Đằng đi vào khu vực rừng rậm ở trên hải đảo, hắn phát hiện tuy rằng xung quanh lực Quang Minh nồng đậm, nhưng vẫn chưa hề xuất hiện bong bóng thuộc tính gì cả.
Điều này khiến cho hắn hơi thất vọng.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu bong bóng thuộc tính dễ dàng xuất hiện như vậy, hắn còn cần vất vả cạo lông cừu sao?
Dựa theo kinh nghiệm trước kia để phán đoán, chỉ có khu vực nguyên lực tương đối tập trung này mới có tỷ lệ xuất hiện bong bóng thuộc tính.
Mà nguyên lực Quang Minh phân bố tương đối đều trong không khí ở trên hành tinh này, tự nhiên không thể nơi đâu cũng đều xuất hiện bong bóng thuộc tính được.
Grào!
Một tinh thú không có mắt lao ra khỏi bụi cỏ ở bên cạnh, cao chừng hai ba mét, cắn ngay đầu Vương Đằng.
Vương Đằng đội mũ giáp, mặc cho tinh thú cắn xé.
Rắc rắc!
Tinh thú dữ tợn này giống như thằn lằn, lúc này răng nanh đầy miệng đã rơi rụng, không cắn chết con mồi mà biến mình thành miệng đầy máu.