Sau đó có một tiếng kêu kỳ quái thê lương vang lên từ trong cái miệng khổng lồ tối đen như mực, mấy thứ giống với xúc tua như bị điện giật rụt về, cái miệng khổng lồ lập tức định khép lại, chắc cũng biết Vương Đằng không dễ chọc.
Vương Đằng lắc đầu, niệm lực tinh thần hình thành một bàn tay to khổng lồ chặn cái miệng khổng lồ kia lại, khiến cho nó dù thế nào đều không thể khép miệng lại được.
Thứ trong cái miệng khổng lồ không phải là xúc tua gì cả, mà là một thứ giống như thể thân mềm cỡ lớn, nó đang điên cuồng giãy giụa, muốn thoát khỏi trói buộc của niệm lực tinh thần.
“Cử động nữa, sẽ giết ngươi!” Vương Đằng thản nhiên nói.
Thứ kia lập tức cứng đờ lại, dần dần yên tĩnh, hiển nhiên đã bị hù sợ.
Phát hiện thực lực chênh lệch thật xa, nó hoàn toàn không dám chống lại.
“Vương Đằng, đây hình như là trai ngọc cỡ lớn?” Viên Cổn Cổn lơ lửng trên bả vai Vương Đằng, kinh ngạc nói.
Vương Đằng gật đầu, thứ này đúng là một con trai ngọc già vĩ đại, không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm mới lớn được đến như vậy.
Càng quan trọng hơn là nó cho Vương Đằng một cảm giác thật kỳ quái, dao động nguyên lực ẩn chứa trong đó giống như đã đạt đến cấp Hoàng trung vị.
Nhưng nếu nhìn từ vẻ bề ngoài thì tối đa chỉ là cấp Vương, không hề nhìn ra được nó có nguyên lực mạnh mẽ đến thế.
Giống như bị một loại lực lượng nào đó phong tỏa.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Vương Đằng cảm thấy hành tinh này hơi kỳ quái.
Bởi vì cả hành tinh Quang Nhung này, tồn tại giống như vậy không chỉ có một con này.
Nhưng lực công kích của con trai ngọc già này không mạnh, có thể giải quyết dễ dàng.
Vương Đằng đi thẳng vào trong cái miệng lớn của con trai ngọc già, bản thể của nó vô cùng mềm mại, dẫm lên trơn mượt mịn màng, có rất nhiều nước.
“Đi ra!” Vương Đằng hờ hững mở miệng nói.
Con trai ngọc già trầm mặc một chút, cuối cùng truyền ra một tiếng thở dài, một bóng sáng lơ lửng lên, chính là thể tinh thần của con trai ngọc già.
Vương Đằng kinh ngạc quan sát đối phương, sắc mặt hơi kỳ quái.
Nó lại có diện mạo của một cô bé con, chiều cao tối đa chừng một mét rưỡi, mặc lụa mỏng màu trắng, dáng người lại đầy đặn mượt mà, giống như đào mật, một vài bộ phận mấu chốt còn như ẩn như hiện.
Gương mặt non nớt, dáng người thành thục!
Phối hợp như vậy, nó thật sự… không thích hợp!
Vương Đằng nhìn hai lần, cảm thấy cái mũi của mình hơi nóng, thầm kêu không chịu nổi.
“Nhân tộc?” Giọng nói của cô bé mềm yếu, nhưng vì trao đổi tinh thần nên không tồn tại trở ngại gì trên ngôn ngữ.
“Hả? Ngươi biết ta là Nhân tộc?” Vương Đằng hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, không phải chúng ta không hay biết.” Cô bé gật đầu nói.
“Chúng ta?” Trong lòng Vương Đằng vừa động, sau đó hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn công kích ta?”
“Bởi vì ngươi ôm thù địch đến đây.” Cô bé chần chừ một chút, nói.
“Vậy sao? Ngươi nhìn ra ta có thù địch như thế nào? Chẳng lẽ không phải ngươi trong lòng có quỷ sao?” Vương Đằng không thay đổi sắc mặt hỏi ngược lại.
“Ta sẽ không tổn thương người vô tội.” Cô bé nói.
“Vậy vì sao ngươi lại sử dụng phương pháp mê hoặc với ta.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Gương mặt non nớt của cô bé lập tức cứng đờ: “Ta không có…”
“Ngươi không thể gạt được ánh mắt của ta đâu, bà cô già.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“… Bà, bà cô già!” Sắc mặt của cô bé dần dần trở nên xanh mét, giống như nghe được lời nói gì không thể nào tin nổi.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Không biết đã sống bao nhiêu năm, gọi ngươi một tiếng bà cô già xem như ngươi được lợi.” Vương Đằng nói.
“Phù, phù, phù…” Ngực cô bé phập phồng kịch liệt, không ngừng hít sâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hét to: “Ngươi mới là bà cô già, cả nhà ngươi đều là bà cô già.”
Vương Đằng chĩa mũi kiếm tới trước, cô bé lập tức giống như bị bóp chặt sau gáy, cuối cùng không nói nên lời.
“Nói tiếp.” Vương Đằng nói.
“Khụ, ta cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.” Cô bé ngượng ngùng nói.
“Ta cảm thấy không có gì hay để nói, ngươi giao đồ ra, ta tha cho ngươi khỏi chết.” Vương Đằng nói.
“Ngươi…” Cô bé khiếp sợ nói: “Ngươi biết ta có thứ kia? Sao ngươi lại biết được? Đúng rồi, ngay từ đầu ngươi nhằm vào ta, nhất định là vì thứ này.”
“Quỷ mới biết ngươi có thứ gì?” Vương Đằng thầm nhủ một câu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt tự nhiên, nói: “Cho ngươi thời gian ba giây cân nhắc, sau ba giây, nếu như ngươi vẫn còn không lấy ra, ta sẽ tự ra tay.”
“Một!”
“Hai!”
“Ba…”
“Ngươi đừng hòng cướp được nó đi!” Sắc mặt cô bé thay đổi vài lần, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngay sau đó, ánh mắt của nó đột nhiên biến thành màu vàng, sáng rọi vô tận nổ bắn ra, biến thành một công kích cực kỳ đáng sợ.
“Hả?” Vương Đằng cảm thấy trong sáng rọi kia che giấu sát khí khủng khiếp, không khỏi trong lòng vừa động.
Hắn đột nhiên nghĩ đến ‘Đôi mắt Chúc Long’ mình mới có được, hình như rất thích hợp để đối phó với công kích như vậy.
Trong thoáng chốc, tia sáng màu đen thâm thúy đột nhiên tách ra từ trong mắt Vương Đằng, giống như có thể cắn nuốt ánh sáng.
Sáng rọi bộc phát ra từ trên người cô bé lập tức bị hấp thu trong nháy mắt ngắn ngủi, bốn phía hóa thành một mảnh tối đen.
“Có chuyện gì vậy?” Cô bé kinh hãi kêu to.
Tất cả ánh sáng ở khu vực nhỏ bé chỗ nàng và Vương Đằng đều đã biến mất, không nhìn thấy gì cả, giống như rơi vào trong vực sâu.
Công kích nó mới vừa thi triển ra là chiến kỹ Quang Minh có thể nhận được từ trên thứ kia. Nó vô cùng mạnh mẽ, tốc độ nhanh như tia sáng, kể cả võ giả cấp Vũ Trụ đều sẽ bị trúng chiêu dưới không kịp phòng ngự, vốn không thể né tránh.
Nhưng vấn đề hiện giờ là công kích của nó đã biến mất.
Xung quanh rơi vào trong bóng tối, cho dù nó thúc giục như thế nào đều không hề có tác dụng, sáng rọi thủy chung không xuất hiện.
Mê man tràn đầy trong lòng nó, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong lòng nó, khiến cho tinh thần của nó run rẩy, giống như bàn chông.
“A!”