Ngay sau đó nó cảm thấy thể tinh thần của mình giống như thật sự bị kim đâm vào, đau nhức truyền đến, không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Sau một lát, bóng tối xung quanh chậm rãi tiêu tán, cô bé thể tinh thần lơ lửng ở đó, nhưng không ngưng thực giống trước, có vẻ yếu ớt vô cùng.
Vương Đằng khoanh tay, lẳng lặng nhìn nó, vẻ mặt hờ hững.
“Ngươi!” Cô bé nhìn hắn, giờ phút này trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.
“Giao ra đây.” Vương Đằng lạnh giọng nói.
Cô bé nhìn dáng vẻ hờ hững của hắn, cho dù không cam lòng vẫn không dám chống lại, cuối cùng cắn chặt răng, chỉ thấy một thứ lớn chừng ngón tay, tản ra tia sáng màu vàng nhẹ nhàng bay ra từ trong thân thể nó.
Vương Đằng xòe tay ra, mặc cho thứ kia rơi vào trong lòng bàn tay hắn, chăm chú nhìn xem, hơi kinh ngạc trong lòng.
Thoạt nhìn thứ này giống như là một… hạt giống?!
Bên trong ẩn chứa một loại lực Quang Minh hơi kỳ quái.
“Đây là thứ gì?”
Không biết chính là một phẩm chất tốt, Vương Đằng lập tức hỏi.
“Hạt giống của cây Quang Minh.” Cô bé do dự một chút, cuối cùng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hờ hững của Vương Đằng, nói.
“Cây Quang Minh!?” Vương Đằng ngẩng đầu lên, ánh mắt dời khỏi hạt giống kia, nhìn cô bé.
Ở trong ký ức truyền thừa của Hư Vô Thôn Thú có một loại linh thụ hội tụ lực Quang Minh, tập hợp tinh hoa thiên địa mà sinh, tên là cây Quang Minh!
Có thể nói đó là một gốc cây thần vô cùng huyền diệu!
Nghe đồn trong phạm vi ngàn dặm ở xung quanh nó, tất cả các thứ đều nhận được chúc phúc của nó, từ đó có được lực Quang Minh.
Nghe đồn nó có được năng lực chữa khỏi tất cả, chỉ cần đến gần nó, một vài vết thương và chứng bệnh phổ thông sẽ không trị mà khỏi.
Càng nghe đồn, cứ trăm năm nó sẽ hội tụ một giọt nước Quang Minh, nếu dùng nó, cho dù là vết thương nghiêm trọng đến cỡ nào, cho dù là bệnh tật đáng sợ đến cỡ nào đều có thể khỏi được trong nháy mắt, thậm chí người sắp chết đều có thể dễ dàng cứu sống.
Nhưng hình như cây Quang Minh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cho dù là Hư Vô Thôn Thú đều chỉ có ghi chép về thứ này ở trong ký ức chứ chưa từng chân chính nhìn thấy.
Giờ phút này cô bé bạng tinh này lại nói cho hắn biết rằng đây là hạt giống của cây Quang Minh!
Vương Đằng không thật sự tin tưởng.
Tuy rằng hành tinh Quang Nhung này có lực Quang Minh nồng đậm, nhưng tuyệt đối không giống với nơi có thể sinh trưởng ra cây Quang Minh.
Nói đơn giản một chút, chính là lực Quang Minh ở nơi này còn chưa đủ nồng đậm.
Hơn nữa…
Hắn lại nhìn hạt giống trong tay mình, tuy rằng thứ này giống như rất thần kỳ, khiến những tinh thú hệ Quang Minh coi đây là chỗ dựa, có thể tạm thời bộc phát ra thực lực vượt xa bản thân.
Nhưng Vương Đằng rõ ràng còn nhớ được, vừa rồi lúc cô bé bạng tinh này bùng nổ, ánh mắt lạnh lùng đến cỡ nào, giống như Thần linh cao cao tại thượng vậy.
Tình huống kia giống như đã bị cướp mất tâm trí.
Vương Đằng lại cảm thấy một luồng tà ý lộ ra từ bên trong đó.
Cây Quang Minh trong truyền thuyết là một loại tồn tại thần thánh mà quang minh, tuyệt đối không thể có được lực lượng tà ý như vậy.
Hơn nữa, nếu Vương Đằng không đoán sai…
“Đây đúng là hạt giống của cây Quang Minh, ít nhất ở trong nhận thức của chúng ta chính là như thế.” Cô bé bạng tinh nói.
“Vậy sao?” Vương Đằng không tỏ thái độ gì.
Ánh mắt của cô bé bạng tinh hơi lóe lên, nó không nhìn ra được ý tưởng của Vương Đằng.
Vương Đằng suy nghĩ một chút, niệm lực tinh thần thăm dò vào trong hạt giống.
Bên trong hạt giống như có một không gian màu trắng, nơi đây đầy rẫy lực Quang Minh sáng rọi, nồng đậm thấm nhuần tinh thần của Vương Đằng, khiến cho hắn có một cảm giác lưu luyến quên về.
Nhưng ý chí của Vương Đằng kiên định, ánh mắt bình thản, khống chế niệm lực tinh thần không ngừng xâm nhập vào bên trong hạt giống!
“Rầm!”
Đột nhiên một vùng hào quang lớn bùng nổ, một tinh thần lực mạnh mẽ trào ra từ chỗ sâu trong hạt giống.
Một bóng người vô cùng mơ hồ như ẩn như hiện trong sáng rọi, thần thánh uy nghiêm, không cho phép xâm phạm, giống như Thần linh cao cao tại thượng.
Vương Đằng nhìn bóng dáng kia, niệm lực tinh thần cuốn ra, muốn thăm dò tận cùng!
“Làm càn!”
Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng truyền ra từ trong bóng dáng kia.
Dao động tinh thần mạnh mẽ quét ngang đến, đánh tan niệm lực tinh thần của Vương Đằng.
“Chết!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên thần nữa, kèm theo tia sáng màu trắng mãnh liệt, dao động tinh thần mạnh mẽ giống như muốn triệt để xóa Vương Đằng khỏi thế gian này.
Ở sau lưng sáng rọi vô tận kia, Vương Đằng nhìn thấy được một đôi mắt màu vàng!
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực bùng nổ, tháp Cửu Bảo Phù Đồ nở rộ ra tia sáng màu vàng vô tận, trấn áp tất cả.
Rầm!
Dao động tinh thần đang quét ngang đến lập tức bị trấn áp, giống như thủy tinh, bị tháp Cửu Bảo Phù Đồ nện vỡ nát, tiêu tán trong vô hình.
“Làm càn!” Tia sáng màu vàng bùng nổ trong ánh mắt màu vàng kia, giận dữ không thôi.
Vương Đằng chưa hề nói một câu, tháp Cửu Bảo Phù Đồ nện thẳng đến, hung hăng nện lên trên đỉnh đầu đối phương.
Ầm rầm!
Một tiếng vang thật lớn, bóng dáng màu vàng kia lập tức bị nện đến vỡ vụn, triệt để tán loạn.
“THứ gì vậy.” Vương Đằng đang từ nhắm mắt chậm rãi mở mắt ra, một chút ý lạnh lóe lên trong mắt.
“Ngươi!” Cô bé kinh hãi vô cùng, không thể tin nổi vào ánh mắt của mình, cứ ngơ ngác nhìn Vương Đằng như vậy.
Mới vừa rồi nó cảm nhận được rõ ràng bùng nổ của tồn tại ở bên trong hạt giống kia, nhưng rất nhanh đã biến mất, không phải tự động biến mất mà bị người cố tình đánh tan.
Ở đây trừ bỏ Nhân tộc này ra đã không có ai khác nữa.
Cho nên ngoài hắn ra còn có thể là ai chứ?
Nhưng mà hắn rốt cuộc là ai? Lại có thể dễ dàng đánh tan ấn ký tinh thần do tồn tại kia để lại, thực lực này mạnh mẽ đến cỡ nào.
Khoảnh khắc này, sắc mặt nó tái nhợt, hoảng sợ trong lòng. Nó cảm thấy Nhân tộc ở trước mắt mình giống như một tồn tại cực kỳ khủng khiếp.