Đến lúc đó đối phương lấy được cái gì, Vương Đằng sẽ khiến nàng nhổ ra toàn bộ.
Cho rằng cướp một hạt giống của hắn, việc này cứ bỏ qua như vậy sao?
Làm sao có thể!
“Viên Cổn Cổn, đi thôi.” Vương Đằng gọi một tiếng, đạp trên mặt biển, biến mất trong biển rộng mờ mịt.
“Vương Đằng, ngươi rốt cuộc làm được như thế nào vậy?”
“Đã nói rồi mà, thiên phú của ta tốt!”
“Thiên phú của ngươi lại tốt nữa cũng không thể nhìn một lần đã học được.”
“Có gì không thể chứ, đây là ánh mắt hạn hẹp của các ngươi đã hạn chế sức tưởng tượng của các ngươi.”
“…”
“Đúng rồi, ngươi có biết thiếu nữ kia là người thuộc chủng tộc nào không?”
“Không biết, chủng tộc trong vũ trụ đâu chỉ trăm triệu, có vài chủng tộc thật thần bí, vốn không được người ngoài biết đến.”
“Được rồi, ta đã đánh giá cao ngươi.”
“…”
Lời nói đứt quãng của hai người truyền đến.
…
Vương Đằng săn giết trên biển ba ngày, nguyên lực Quang Minh từ cấp Hằng Tinh nhất giai tăng lên đến nhị giai.
Tăng lên không nhiều lắm.
Sau khi đạt đến cấp Hằng Tinh, tốc độ tăng lên đã chậm lại.
Chuyện này cũng thật bất đắc dĩ. Tuy rằng tinh thú Quang Minh trên hành tinh Quang Nhung này không ít, nhưng thực lực đều không mạnh, tinh thú cấp Vương đều ít ỏi đến thương cảm, tinh thú khác đều cơ bản dưới cấp Lãnh Chúa.
Tự nhiên chúng đều chưa đủ để nhét kẽ răng cho hắn hiện giờ.
Hơn nữa Vương Đằng cũng không muốn làm đến tận đường cùng, trên cơ bản hắn đều hiếm khi đánh chết tinh thú dưới cấp Lãnh Chúa, nhổ một đợt lông cừu rồi lại để cho chúng nó rời đi.
Tính phát triển bền vững thật sự quan trọng!
“Cần phải đi rồi!” Vương Đằng nhìn về phía đất liền, nói.
“Còn không đi nữa, tinh thú trong biển đều sắp bị ngươi gây hại hết.” Viên Cổn Cổn ở trên bờ vai Vương Đằng nhàm chán vô nghĩa nói.
“Không thể nói như thế, những tinh thú này nhiều lắm, nếu không xử lý thích đáng một chút thì giống loài sẽ lan tràn, ta đang làm chuyện tốt.” Vương Đằng nói đường hoàng.
“Vậy thật sự phải cảm ơn ngươi.” Viên Cổn Cổn không nói được gì.
“Không khách khí.”
“…”
Vương Đằng lập tức bay về phía bờ biển, giờ phút này hắn đã cách đất liền không xa, không đến nửa giờ đã đến nơi.
Cảnh vật trên hành tinh Quang Nhung vô cùng kỳ lạ, khắp nơi đều là cây cối sum suê, mới vừa lên bờ, trước mắt đã hiện ra một khu rừng.
Vương Đằng không hề do dự, đi thẳng vào trong rừng rậm.
Có rừng rậm, vậy nói lên có rất nhiều tinh thú, hắn lại có thể cạo lông cừu.
Vương Đằng dạo bước thoải mái trong rừng rậm, không hề có chút ý tưởng che giấu mình. Về cơ bản tinh thú trên tinh cầu này đều sẽ không vượt qua cấp Vương, chẳng khác nào không hề có tính uy hiếp gì đối với hắn cả.
Hắn vừa bay vừa quan sát xung quanh.
Cây cối ở đây vô cùng cao lớn, cây to thường thấy nhất đều cần bốn đến năm người mới có thể ôm hết, bụi gai bụi cỏ đặc biệt rậm rạp, dây mây giống như mãng xà vắt ngang trên mặt đất, bám vào rễ cây.
Vương Đằng đã từng hỏi đám người Hoa Tử. Dựa theo cách nói của các nàng thì nguyên lực Quang Minh ở nơi này nồng đậm, sức sống bừng bừng, cho nên cây cối mới cao lớn tươi tốt như thế.
Vương Đằng bay đi trong rừng rậm ước chừng ba ngàn mét, bốn phía truyền đến từng trận gầm thét, một tinh thú cấp Lãnh Chúa vĩ đại đánh đến, định một ngụm nuốt Vương Đằng vào.
Vương Đằng đánh ra một chưởng, lại đánh nó ngã vào trong rừng, một mảng lớn máu tươi bắn ra giữa không trung.
“Mới vừa rồi là tinh thú gì vậy?” Vương Đằng quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi Viên Cổn Cổn.
“Quá nhanh, không thấy rõ.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói.
Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính lên, không hề để ý nữa, xoay người rời đi.
Hắn bay ở trong rừng mười mấy phút, đã càng vào sâu hơn, hơn nữa còn có thể cảm nhận được dao động của tinh thú xung quanh càng ngày càng nhiều nên dừng lại, chuẩn bị lấy hạt giống ra để dụ tinh thú mắc câu, bằng không hắn đi săn giết từng con một quá mức phiền toái.
Hạt giống vừa lấy ra, rất nhiều tiếng kêu đã quanh quẩn trong rừng rậm.
Chỉ chốc lát, mặt đất chấn động lên, cây cối hai bên rung động rào rào, lá cây ào ào rơi xuống.
Các tinh thú từ bốn phía xúm lại.
Hai mắt Vương Đằng sáng lên, Nguyệt Kim Luân bay nhanh ra, săn giết tinh thú xung quanh.
‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x30’
‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x20’
‘Thuộc tính trắng x1200’
…
Vô số bong bóng thuộc tín vọt đến, nhưng giá trị thuộc tính không cao, nhặt hồi lâu chỉ mới nhặt được bốn năm ngàn điểm giá trị thuộc tính.
Sau khi tinh thú bị giết hai ba lượt, nơi đây đã thành nơi máu tanh, tinh thú phía sau không dám đến gần nữa.
Vương Đằng đành phải bỏ qua, hắn phát hiện hiệu suất của biện pháp này đã rất thấp, không thích hợp dùng nữa, cho nên thu hồi hạt giống lại, sau đó bay thẳng lên bầu trời.
Hắn mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra quét nhìn xung quanh, nhưng chưa phát hiện ra chỗ nào đáng chú ý đến.
Vương Đằng lựa chọn rời khỏi nơi đây, tiếp tục đi sâu vào trong rừng cây, nơi đó mới là trung tâm chân chính của hành tinh này.
Khoảng cách rất xa, Vương Đằng bay được vài chục kilomet, thân hình đột nhiên khựng lại.
Phía trước cách đó không xa xuất hiện một trận xôn xao, còn có nhiều tiếng kêu hoảng sợ.
Vương Đằng nheo mắt lại, hắn cảm nhận được bên kia có vài dao động nguyên lực cấp Hằng Tinh và cấp Hành Tinh.
“Còn có những người khác đã đến đây!”
Trong lòng hắn vừa động, hơi bất đắc dĩ.
Không phải người đại trí tuệ Veblen đã nói không có ai biết đến hành tinh này sao? Rốt cuộc có đáng tin cậy không vậy?
Hắn đã gặp được nhóm thứ hai rồi.
Vương Đằng lắc đầu, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến những chuyện này, hắn ẩn giấu thân hình, mò mẫm tiến về phía trước.
Cách đó không xa, một bộ lạc cỡ nhỏ xuất hiện trước mắt, không ít công trình bằng gỗ trải rộng xung quanh, có vẻ thật giản dị với cổ xưa.
Vương Đằng lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau bóng râm của một cây to, nhìn sang bên kia, chỉ thấy một vài sinh linh hình cầu toàn thân mọc đầy lông tơ tụ tập trên bãi đất trống ở giữa các công trình, có vẻ thấp thỏm lo âu.