Đồng thời con có vài võ giả nhân loại đứng trước mặt những sinh linh tròn vo có lông này, vẻ mặt ngạo nghễ, coi khinh tất cả. Bọn họ cầm binh khí nhuốm máu trong tay, dưới chân đã có vài sinh linh tròn vo có lông đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh, tình hình máu tanh mà tàn nhẫn.
“Đây chắc là Quang Nhung Linh.” Vương Đằng nghĩ đến miêu tả của người trí tuệ Veblen, trong lòng âm thầm suy đoán.
“Hình như bọn họ đã bị bắt.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu Vương Đằng.
“Đây chẳng phải rất rõ ràng sao?” Vương Đằng nói.
“Vậy ngươi định làm thế nào, có muốn ra tay cứu chúng nó không?” Viên Cổn Cổn nói.
“Nhìn xem tình huống trước đã.” Vương Đằng nói.
Ngay khi hai người trò chuyện với nhau, trên bãi đất trống trước mặt, trong vài võ giả nhân loại kia có một người đàn ông anh tuấn tóc màu nâu mở miệng nói: “Bilbom, nhanh lên một chút, chúng ta không thiếu chỗ phải đi, kéo dài thời gian, quay trở về muộn, đoán chừng đội trưởng sẽ tức giận, nàng không thích chờ người khác.”
“Đừng nóng vội, bộ lạc này không hề thiếu đồ tốt, phải cẩn thận tìm xem.” Một người đàn ông râu quai nón vung tay lên, nói với vài võ giả Nhân tộc khác: “Tìm ra cho ta, không được bỏ qua cho bất cứ một góc xó nào, tìm ra tất cả linh vật bọn nó cất giấu.”
“Dạ!” Vài tên võ giả Nhân tộc kia chỉ có cấp Hành Tinh, hiển nhiên nghe theo lệnh hai võ giả cấp Hằng Tinh này.
Bọn họ lập tức tiến vào trong từng căn nhà gỗ, bắt đầu tìm kiếm.
“Hai tên cấp Hằng Tinh, mười tên cấp Hành Tinh!” Vương Đằng thầm nhủ một câu trong lòng.
“Người kia còn vừa mới nhắc đến đội trưởng, chắc bọn chúng không chỉ có từng này người.” Viên Cổn Cổn nói.
“Ừm!” Vương Đằng gật đầu, không nhiều lời nữa, vừa lắc mình đã biến mất tại chỗ, sau đó nghênh ngang đi đến bộ lạc trước mặt.
Động tĩnh rõ ràng như vậy lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của vài võ giả nhân loại kia, bọn họ ào ào nhìn Vương Đằng.
“Đứng lại!”
Hai người Hewlett và Bilbom liếc nhìn nhau, binh khí trong tay chỉ thẳng vào Vương Đằng, quát lớn lên.
Vương Đằng không để ý đến tiếng quát lớn của bọn họ, vẫn bước từng bước một đến bộ lạc.
“Đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà làm việc, còn tiến tới trước, chết!” Tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Hewlett, lạnh lùng quát.
“Đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà!” Vương Đằng hơi sửng sốt, mở miệng hỏi: “Các ngươi thuộc Liên minh lính đánh thuê vũ trụ sao?”
“Không sai, đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn ta chính là đoàn lính đánh thuê cỡ lớn xếp hạng thứ 300 trong Liên minh lính đánh thuê vũ trụ. Hành tinh này do bọn ta phát hiện ra trước, đã thuộc về vật sở hữu riêng của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn ta, khuyên ngươi một câu, nhanh chóng rời đi.” Bilbom nói.
“Xếp hạng thứ 300, rất lợi hại phải không?” Vương Đằng nhàn nhạt hỏi, bước chân vẫn không ngừng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà gì kia hù dọa đến.
“Thằng nhãi, ngươi muốn chết!” Ánh mắt Bilbom lạnh lẽo, cầm một thanh chiến phủ trong tay, sáng rọi nguyên lực màu vàng trên đó lấp lóe không thôi: “Chỉ là một cấp Hằng Tinh, cũng dám chống đối lại đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn ta.”
“Hả, chống đối lại các ngươi thì sao?” Vương Đằng cười hỏi.
“Bilbom, không cần nhiều lời, giết thằng nhãi này.” Hewlett tỏ vẻ khinh miệt, lạnh lùng nói.
“Sao ngươi không ra tay?” Bilbom quay đầu lại hỏi.
“Chỉ là một võ giả cấp Hằng Tinh, ngươi ra tay là đủ.” Ánh mắt Hewlett lóe lên, hắn cười nói.
“Hứ, có thực lực mạnh hơn ta nên khoa tay múa chân với ta.” Bilbom bất mãn nói.
“Nếu không hai ngươi vẫn cùng ra tay đi.” Vương Đằng dừng bước, lúc này cách hai người kia đã không đến mười mét, lạnh nhạt nhìn bọn họ.
“Ngông cuồng!” Bilbom quát lạnh một tiếng, không do dự nữa, cất bước hung bạo xông về phía Vương Đằng, chiến phủ trong tay hung hăng đánh xuống.
Hắn không hề khinh thường Vương Đằng, vừa ra tay đã toàn lực, nguyên lực tinh thần hệ Kim trong cơ thể đều bùng nổ, định một chiêu giải quyết xong Vương Đằng.
Rầm!
Mũi nhọn màu vàng vô cùng sắc bén chém từ trên đỉnh đầu Vương Đằng xuống, mắt thấy sẽ chém hắn thành hai khúc.
Vương Đằng ngẩng đầu lên, đánh ra một quyền, sức mạnh khủng khiếp bộc phát.
Rầm!
Quyền ấn quét ngang, ánh rìu màu vàng kia trực tiếp đánh nát, sau đó đụng lên trên người đàn ông râu quai nón.
Phụt!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt không thể tin nổi, toàn thân giống như con diều bị chặt đứt dây bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
“Đi!” Ánh mắt Hewlett co rụt lại, vẻ mặt hoảng sợ, hắn không kịp nghĩ nhiều, một tay túm lấy Bilbom quay đầu bước đi, định trốn khỏi đây.
Mười tên võ giả cấp Hành Tinh khác cũng ào ào đi theo, không dám dừng lại.
Lão đại đều đã chạy, bọn họ tự nhiên không có dũng khí đối mặt với kẻ địch mạnh.
“Đi được sao?” Giọng nói truyền đến.
Ngay sau đó, Vương Đằng lại giống như quỷ mị hư vô xuất hiện ở trước mặt hai người, trêu tức nhìn bọn họ.
“Các hạ rốt cuộc là ai?” Sắc mặt Hewlett khó coi, không thể không dừng bước lại, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, không dám nhúc nhích chút nào.
Hắn cảm thấy mình giống như bị một cự thú Tinh Không để mắt đến, nếu như còn dám trốn, chắc chắn sẽ bị thương nặng giống như Bilbom, thậm chí trực tiếp bị giết chết.
Người thanh niên trước mắt tuyệt đối không chỉ đơn giản là một võ giả cấp Hằng Tinh!
“Ta chỉ là người đi qua đường.” Vương Đằng thản nhiên nói, không hề biết liêm sỉ mượn lý do của thiếu nữ tóc ngắn màu bạc.
Khóe miệng Hewlett và Bilbom co giật.
Thần cmn ngang qua đường.
Nếu như thật sự là người qua đường, sao sẽ lại ra tay với bọn họ.
“Các hạ, đoàn trưởng của bọn ta chính là cường giả cấp Vực Chủ, đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn họ có năm tồn tại cấp Vực Chủ, có thể cho bọn ta một chút sĩ diện không.” Hewlett nói.
“Ngươi đang uy hiếp ta à?” Vương Đằng nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi.
“Không dám!” Hewlett đối diện với ánh mắt của Vương Đằng, không khỏi da đầu run lên, vội vàng nói.
“Ta cảm thấy các ngươi dám, ngươi đã uy hiếp ta.” Vương Đằng nói.
“…” Hewlett thầm con mẹ nó ở trong lòng.