Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1872 - Chương 1872. Tên Này Nhất Định Giả Heo Ăn Thịt Hổ! (4)

Chương 1872. Tên này nhất định giả heo ăn thịt hổ! (4)
Chương 1872. Tên này nhất định giả heo ăn thịt hổ! (4)

Thanh niên trước mắt này có dáng vẻ không biết sợ. Mặc dù nghe được thực lực của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn họ nhưng đều không hề tỏ vẻ e ngại, điều này khiến bọn họ không dám xác định trong lòng có phải đối phương có chỗ dựa vào nào đó không.

“Hewlett, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, liều mạng với hắn.” Bilbom phun ra một ngụm máu, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn, nói.

“Rất can đảm.” Vương Đằng nhận xét.

“…”

Hai người chỉ cảm thấy một trận bực tức.

“Giết!”

“Giết!”

Bọn họ liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một phen, cuối cùng bùng nổ lên.

Rầm!

Hai người đều tự thi triển chiến kỹ mạnh mẽ. Hewlett cầm trường kiếm trong tay, ánh kiếm màu lam quét ngang, trên chiến phủ trong tay Bilbom ngưng tụ ra một ánh rìu còn vĩ đại hơn trước, hung hăng chém xuống, toàn bộ đánh thẳng về phía Vương Đằng.

“Haizz, cần gì chứ?”

Vương Đằng lắc đầu, không sử dụng thủ đoạn gì khác, lại đánh ra một quyền bình thường không có gì lạ.

Ầm rầm!

Lực mạnh rít gào điên cuồng ùn ùn ra, nguyên lực khủng khiếp giống như tạo thành từng con rồng lớn, dựng đứng lên trên cánh tay Vương Đằng, thổi quét về phía hai người kia.

Cho dù là ánh kiếm màu lam hay ánh rìu màu vàng, tất cả đều tan vỡ ra dưới quyền ấn này.

Rầm!

Cuối cùng dừng ở trên thân hai người Hewlett.

Phụt!

Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi lớn, giống như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, một lần này không bay ra ngoài nhưng lại bị quyền ấn ép đến quỳ rạp trên mặt đất, lấy một phương thức cực kỳ nhục nhã quỳ mọp trên mặt đất.

Cộp cộp cộp…

Vương Đằng lững thững đi đến trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống nhìn hai người.

“Ngươi tuyệt đối không phải là võ giả cấp Hằng Tinh, ngươi rốt cuộc là ai?” Hewlett khó nhọc ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng hoảng sợ, giọng nói như bị bóp nghẹt ra từ trong cổ họng.

“Ngươi sai lầm rồi, ta chỉ là một võ giả cấp Hằng Tinh đi ngang qua, nhưng mà các ngươi thật sự… quá yếu!” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Sao… có thể!!” Hewlett tỏ vẻ khó mà tin nổi, không thể tiếp nhận được sự thật này.

Bọn họ là lính đánh thuê của Liên minh lính đánh thuê vũ trụ, quanh năm đi lại ở đủ nơi nguy hiểm, sao thực lực sẽ yếu kém được.

Nhưng ở trước mặt thanh niên này, bọn họ lại thua thật triệt để.

Một quyền!

Chỉ một quyền đã khiến bọn họ không có sức đánh trả, đây là thực lực gì?

Bọn họ gần như không thể tưởng tượng nổi, càng không tin lời nói dối của Vương Đằng, hắn tuyệt đối không phải là võ giả cấp Hằng Tinh.

Trong cái nhìn của bọn họ, khí tức cấp Hằng Tinh được Vương Đằng lộ ra tuyệt đối là ngụy trang, hoàn toàn là giả heo ăn thịt hổ.

Không sai, chính là như vậy.

Tên này nhất định đang giả heo ăn thịt hổ!

Vương Đằng không biết bọn họ đang nghĩ cái gì, nói thật không ai tin, còn có thể làm sao.

Hắn mở miệng nói: “Nói thử xem, vì sao các ngươi lại đến hành tinh này.”

“Ngươi đắc tội với đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, đoàn trưởng của bọn ta sẽ không tha cho ngươi.” Bilbom nhận liên tiếp hai quyền của Vương Đằng, bực tức muốn khóc, lúc này cắn răng dữ tợn nói.

“Ta không thèm quan tâm các ngươi là Hắc Diệp Xà, Bạch Diệp Xà gì cả, kể cả nghe đều chưa từng nghe thấy, nhất định là đoàn lính đánh thuê bình thường nào đó, còn năm người cấp Vực Chủ, năm người cấp Vực Chủ có thể làm gì, định dọa sợ ta à.” Vương Đằng khinh thường nói.

“…” Hai người Bilbom lập tức nghi ngờ không thôi.

Chẳng lẽ thanh niên này thật sự có lai lịch lớn.

Kể cả năm cấp Vực Chủ đều chướng mắt, có khi nào là thiên tài của thế lực lớn nào đó ra ngoài lịch lãm không?

Hai người càng nghĩ càng cảm thấy có thể là vậy, khiếp sợ thêm chua xót trong lòng, lúc này lại bị Vương Đằng hù sợ ngây ra đó.

“Nhìn dáng vẻ các ngươi, không dùng chút thủ đoạn sẽ không nhả ra.” Vương Đằng nói xong, cục gạch Phiên Lôi đã xuất hiện trong tay hắn, khoa tay múa chân trên đầu hai người.

“Ngươi định làm gì?” Hai người quá sợ hãi.

“Đừng sợ, rất nhanh là xong.” Vương Đằng giơ cục gạch Phiên Lôi lên cao rồi đập xuống.

Bốp bốp bốp…

Đốp đốp đốp đốp…

Hai loại âm thanh đan vào nhau, khiến da đầu người ta run lên.

Mười võ giả cấp Hành Tinh còn lại nhìn thấy một màn này, sắc mặt tái nhợt, đều không khỏi nuốt nước miếng, bọn họ thật sự muốn chạy trốn, nhưng lại bị một hơi thở đáng sợ bao vây, kể cả bước chân đều không dám bước ra nửa bước, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ.

Một lát sau, Vương Đằng thu tay lại, nhìn hai đầu heo trước mắt, hỏi: “Hiện giờ có thể nói rồi chứ?”

“Ta, ta, ta…” Khuôn mặt anh tuấn của Hewlett không còn tồn tại nữa, sưng đến không đành lòng nhìn thẳng, chuyện này thật sự còn khó chịu hơn chết đối với hắn.

Bilbom có vẻ mặt kinh hãi nhìn Vương Đằng, đã không còn kiên cường như trước nữa.

“Trả lời vấn đề của ta.” Vương Đằng thấy bọn họ không đáp, sắc mặt lạnh lùng.

Hai người lập tức sợ đến giật thột, nói toàn bộ mọi việc ra không hề giấu giếm.

“Thông qua một bút ký từ mấy trăm năm trước biết đến tồn tại của hành tinh Quang Nhung, xem ra người đã từng đến hành tinh này không chỉ có đám người đại trí tuệ Veblen.” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, cuối cùng đã biết nguyên nhân hậu quả, đồng thời cũng biết đám người của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà đến đây vì điều gì.

Đội trưởng trong miệng hai người này là em gái của đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà, sau khi nàng biết đến tồn tại của hành tinh Quang Nhung đã đến đây tìm kiếm bảo bối dưới xúi giục của một đội viên, chuẩn bị làm lễ vật cho anh trai nàng.

Đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cố tình vào lúc Vương Đằng đi đến hành tinh này thì bọn họ cũng đến đây.

“Nói như vậy, đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà kia còn không biết đến sự tồn tại của hành tinh này.” Vương Đằng thầm tự hỏi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Trong đoàn lính đánh thuê kia có tồn tại tổng cộng năm tên cấp Vực Chủ, tuy rằng Vương Đằng không sợ, nhưng nếu để cho đối phương biết đến tồn tại của hành tinh này, đoán chừng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.

Hết chương 1872.
Bình Luận (0)
Comment