Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1873 - Chương 1873. Tên Này Nhất Định Giả Heo Ăn Thịt Hổ! (5)

Chương 1873. Tên này nhất định giả heo ăn thịt hổ! (5)
Chương 1873. Tên này nhất định giả heo ăn thịt hổ! (5)

Nếu hiện giờ đã có rất nhiều người biết đến tồn tại của hành tinh Quang Nhung, Vương Đằng nhất định phải đăng ký nó trước, nhét nó vào dưới danh nghĩa của mình, nếu không sợ rằng hành tinh Quang Nhung sẽ biến thành bánh ngọt trong mắt người khác.

Đương nhiên hắn cũng tồn tại tư tâm, không hề không có ham muốn gì giống như đám người đại trí tuệ Veblen.

Không thể nghi ngờ hành tinh này chính là một bảo tàng, nếu cẩn thận khai phá, giá trị có thể tạo ra tuyệt đối không hề nhỏ.

Đây cũng là một chuyện tốt đối với dân bản xứ của hành tinh Quang Nhung.

Nhưng trước đó vẫn nên trưng cầu ý kiến của bọn họ, nếu bọn họ không muốn, Vương Đằng cũng sẽ không thể ép uổng, cùng lắm thì từ bỏ, cạo lông cừu xong sẽ rời đi.

Nghĩ như thế, Vương Đằng nhìn về phía mấy sinh linh tròn vo có lông ở xa xa.

Bọn họ lập tức sợ đến mức không ngừng lùi về sau, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Vương Đằng.

“Các ngươi không phải sợ! Ta là người tốt.” Ánh mắt Vương Đằng rơi lên trên người một sinh linh tròn vo có lông đã đạt đến cấp Hành Tinh, truyền ra dao động tinh thần.

Ngươi là người tốt?

Hai người Hewlett thiếu chút nữa cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.

Tên này nhìn như thế nào đều không hề giống người tốt, so sánh với hắn, bọn họ đều cảm thấy mình giống người tốt hơn.

Sinh linh tròn vo có lông này cũng không tin Vương Đằng, chủ yếu là vì dáng vẻ hung tàn mới vừa rồi của hắn đã hù sợ bọn họ.

Những sinh linh tròn vo có lông sinh tồn trên hành tinh này, không tranh sự đời, đâu đã từng gặp người nào ngoan độc như vậy.

“…” Vương Đằng hơi câm lặng, hắn đáng sợ như vậy sao?

Ánh mắt của những dân bản xứ này nhìn hắn giống như hắn là đại ma vương vậy.

Rõ ràng là hắn cứu bọn họ, kết quả lại bị coi thành người xấu, phải đi đâu để nói lý lẽ đây?

May mà những dân bản xứ này còn biết mới vừa rồi là Vương Đằng ra tay cứu giúp nên mới khiến cho bọn họ may mắn thoát nạn, cho nên ngược lại không đến mức qua loa coi hắn là kẻ ác.

Lại nói, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Vương Đằng, còn thầm ước gì hắn là người tốt, nếu không chẳng phải bọn họ mới vừa ra khỏi hang sói đã vào hang hổ sao.

“Chào, chào ngươi, ta tên Nhung Lê, là thủ lĩnh của bộ lạc Margera này, vô cùng cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta.”

Một dân bản xứ cầm đầu có được thực lực cấp Hành Tinh, cao hơn ba mét, thân hình tròn tròn, giống như hơi sợ hãi Vương Đằng, cẩn thận thả ra dao động tinh thần, nói lời cảm ơn Vương Đằng.

“Nhung Lê! Bộ lạc Margera!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, gật đầu cười nói: “Không cần khách khí như vậy, nghiêm túc mà nói, chúng ta xem như bạn bè.”

“Bạn bè?” Quang Nhung Linh tên là Nhung Lê hơi sửng sốt.

Vương Đằng không vội vã giải thích, hỏi: “Các ngươi là Quang Nhung Linh hả?”

“Đúng vậy!” Nhung Lê kinh ngạc nói: “Ngươi lại biết tên của chủng tộc ta, là bạn bè đã từng đến hành tinh của bọn ta sao?”

“Đây là lần đầu tiên ta đến, nhưng mà một người bạn của ngươi đã từng đến hành tinh của các ngươi, là hắn kêu ta đến đây, cho nên ta không coi như xa lạ gì với các ngươi.” Vương Đằng nói.

“Không biết bạn của ngươi tên là gì?” Nhung Lê hỏi.

“Hắn tên là Veblen!” Vương Đằng nhắc đến Veblen.

Trước lúc đến Veblen nói hắn sẽ liên hệ với đại trưởng lão của hành tinh này, nhưng Quang Nhung Linh trước mắt chỉ là thủ lĩnh của một bộ lạc loại nhỏ, chắc không phải là vị trưởng lão kia.

Cho nên hắn không biết Nhung Lê này có biết Veblen không.

Nhưng chỉ có thể coi ngựa chết là ngựa sống để cứu, hắn cần phải làm gì đó để nhận được sự tin tưởng của đối phương, bằng không sẽ không thể thành lập trụ cột giao lưu.

Nhung Lê rõ ràng hơi sửng sốt, vui mừng dùng tiếng Vũ Trụ thông dụng hỏi: “Ngươi là bạn của Veblen?”

“Ngươi lại biết tiếng Vũ Trụ thông dụng!” Vương Đằng kinh ngạc nói.

“Rất nhiều năm qua, trên hành tinh của bọn ta luôn có một vài người từ bên ngoài đến, giống như Veblen, bọn họ để lại không ít thứ, còn có tri thức, mà chúng ta là thủ lĩnh của những bộ lạc đều được yêu cầu học ngôn ngữ thông dụng trong vũ trụ, để giao lưu.” Nhung Lê giải thích.

“Thì ra là thế.” Vương Đằng như có điều suy nghĩ gật đầu.

“Không biết ngươi tên là gì?” Nhung Lê hỏi.

“Vương Đằng!”

Vương Đằng nói: “Các ngươi không cần gọi kiểu tôn kính, gọi tên ta là được!”

“Vương Đằng? Để cho ta ngẫm lại, hình như Veblen đúng là đã từng nhắc đến cái tên này, nhưng ta quên rồi, ta còn từng nhìn xem hình chụp của ngươi nữa, chẳng qua dáng vẻ của nhân loại các ngươi đều tương tự nhau, ta thật sự không nhận ra.” Nhung Lê buồn rầu nói.

“…” Vương Đằng.

Thần cmn đều tương tự nhau.

Sợ rằng Quang Nhung Linh này bị chứng mù mặt.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn thấy Quang Nhung Linh này mới đều là dáng vẻ na ná nhau mới đúng, nếu không phải vô cùng quen thuộc, thật sự không nhận ra được.

Nhưng vấn đề là tên này cũng quá mơ hồ, không nhận ra được dáng vẻ thì thôi, kể cả tên đều không nhớ rõ, còn có thể đáng tin một chút không?

Vương Đằng thật sự vô lực châm chọc.

“Ngươi có thể liên hệ với Veblen không, ta nhận ra hắn.” Đôi mắt to ngây thơ của Nhung Lê chớp chớp, gãi đầu, giống như hơi ngượng ngùng nói.

Vương Đằng không ngờ khuôn mặt soái ca có tính công nhận của mình lại bị nhận lấy thất bại ở chỗ Quang Nhung Linh này.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể kêu Viên Cổn Cổn liên hệ với Veblen.

Đồng thời hắn vung tay lên, nguyên lực tạo thành một lồng phòng hộ, che chắn xung quanh, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Dù sao người của đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà vẫn còn ở bên cạnh nhìn xem, Vương Đằng tạm thời không muốn để lộ thân phận của mình.

Không bao lâu, một màn sáng hiện ra, đúng là Veblen.

Hắn mặc trang phục thí nghiệm, đang đứng trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm gì đó.

Moira cũng ở bên cạnh, nhìn thấy Vương Đằng, giống như thật vui vẻ, còn vẫy tay với hắn.

“Xem ra ngươi đã đến hành tinh Quang Nhung.” Veblen liếc nhìn Vương Đằng, nói.

“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu nói.

“Vương Đằng, ngươi nhìn thấy Quang Nhung Linh chưa?” Moira hỏi.

Hết chương 1873.
Bình Luận (0)
Comment