“Thấy thì đã thấy, chỉ là…” Vương Đằng thở dài.
“Chỉ là cái gì?” Moira thấy vẻ mặt này của hắn, không khỏi tò mò hỏi tới.
“Một lời khó nói hết, ở đây có một Quang Nhung Linh biết các ngươi, các ngươi tự nói với nó đi.” Vương Đằng buồn bực lắc đầu nói.
Nói xong đã kéo Nhung Lê qua, để cho nó xuất hiện trước mặt hai người Veblen.
“Nhung Lê.” Veblen nhìn thấy Nhung Lê, không nhịn được vui vẻ cười to nói: “Đã lâu không gặp!”
“Nhung Lê!” Moira cũng vui vẻ kêu lên.
“Veblen, Moira, bạn của ta, nhìn thấy các ngươi thật vui vẻ.” Nhung Lê cũng rất vui vẻ, khuôn mặt đầy lông mềm như nhung đều bị vui sướng chiếm cứ.
Hai bên hàn huyên vài câu, hai người Veblen mới biết vì sao Vương Đằng muốn liên hệ với bọn họ, không khỏi dở khóc dở cười.
“Ha ha ha.” Đây là lần đầu tiên Veblen nhìn thấy dáng vẻ chịu thua của Vương Đằng, không khỏi cười ha hả.
“Cười cười cười, có gì buồn cười chứ.” Vương Đằng liếc xéo.
Moira nhịn cười an ủi: “Lần đầu tiên khi bọn họ nhìn thấy bọn ta cũng giống như vậy thôi, đều không nhận ra dáng vẻ của bọn ta.”
“Thôi bỏ đi, làm rõ mọi chuyện là được.” Vương Đằng xua tay, hắn còn không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.
“Vương Đằng, ngươi nhất định không được quên chuyện trước đó đã đồng ý với ta đấy.” Veblen không nhịn được nhắc nhở.
“Bây giờ không phải là vấn đề của ta, ngoài ta ra, còn có những người khác đã đến đây, nếu như không phải ta kịp thời xuất hiện, chỉ sợ bộ lạc này đều bị tàn sát.” Vương Đằng nói.
“Cái gì!” Veblen lập tức kinh hãi, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lúc này Vương Đằng giải thích một phen.
Veblen nghe xong, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, thở dài nói: “Ta sớm nên đoán được, ta có thể đi lạc vào hành tinh Quang Nhung thì những người khác cũng có thể đi đến nơi đó.”
“Vậy phải làm thế nào?” Moira sốt ruột hỏi.
“Nhung Lê, các ngươi định làm thế nào, sợ rằng người đến đây lần này không dễ chọc.” Veblen nói.
“Ta cần phải báo cho đại trưởng lão.” Nhung Lê nói.
“Cũng đúng, chuyện này cần phải thông báo cho hắn.” Veblen gật đầu, nói: “Các ngươi thảo luận trước đi, sau có gì cần hỗ trợ, có thể trực tiếp liên hệ với ta.”
“Được, cảm ơn ngươi, bạn của ta.” Nhung Lê cảm kích nói.
Veblen định nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Moira mở miệng nói: “Vương Đằng, thực lực của Quang Nhung Linh không mạnh lắm, ngươi có thể giúp đỡ bọn họ một chút không?”
“Nếu ta lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, vừa rồi đã không ra tay.” Vương Đằng nói.
Hắn tự nhiên sẽ không nói cho hai người, hắn có tính toán của mình.
Giúp thì có thể giúp, nhưng không thể thiếu chỗ tốt.
“Vậy xin nhờ ngươi.” Veblen nói.
Vương Đằng gật đầu, tắt máy liên lạc.
“Ta đi thông báo cho mọi người, bọn họ nhất định rất lo lắng.” Sau khi Nhung Lê đã xác định được thân phận của Vương Đằng, vội vàng bước ra ngoài lồng phòng hộ.
Vương Đằng vung tay lên, thu hồi lồng phòng hộ xung quanh.
Nhung Lê đi đến bên cạnh tộc nhân của mình, dùng ngôn ngữ của bọn họ nói mấy câu, những Quang Nhung Linh này đều ào ào tỏ ra mừng rỡ.
Tuy rằng đám người Hewlett không biết bọn họ cụ thể đang nói cái gì, nhưng nhìn một màn này chỉ biết Vương Đằng nhất định đã lấy được lòng tin của những thổ dân này.
Bọn họ khiếp sợ trong lòng, không biết hắn làm được thế nào được?
Trước đó bọn họ cũng từng thử giao lưu với những thổ dân này, nhưng cuối cùng không có kết quả, nên mới không thể không hạ sát thủ, dù sao giết hại mới là thủ đoạn bọn họ thường dùng nhất.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy Vương Đằng tên hung tàn này lại trao đổi tốt đẹp với những thổ dân kia, bọn họ cảm thấy thật hoang đường.
Quang Nhung Linh ở xung quanh không còn e sợ Vương Đằng nữa.
Vương Đằng cứu vớt bộ lạc của bọn họ, cảm giác sợ hãi kia tự nhiên đã biến thành một loại kính sợ, chứ không còn là sợ hãi đơn thuần.
Vương Đằng nhìn Quang Nhung Linh lông mềm như nhung ở xung quanh, không nhịn được muốn thò tay túm lấy.
Lông này nhìn thật sự mềm mại!
Nhung Lê mời Vương Đằng đến trong một căn phòng, lại nói cảm ơn: “Vương Đằng, bạn của ta, thật sự vô cùng cảm ơn ngươi trước đó đã ra tay cứu giúp, bằng không chỉ sợ bộ lạc của chúng ta đã gặp nạn.”
Có lẽ nghĩ đến tình cảnh trước đó, nó không nhịn được thốt ra tiếng thở dài, trên mặt toàn là lo lắng.
“Thủ lĩnh Nhung Lê, ngươi yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, những người này tự nhiên không thể tổn thương được đến các ngươi.” Vương Đằng bình thản nói.
“Thật sự cảm ơn ngươi, thực lực của ngươi thật mạnh, có thể nhận được trợ giúp của ngươi, đúng là may mắn của chúng ta.” Thủ lĩnh Nhung Lê tỏ vẻ may mắn nói.
“Ta và người đại trí tuệ Veblen là chỗ quen biết, còn các ngươi là bạn của hắn, tự nhiên cũng là bạn của ta, giúp đỡ bạn bè là chuyện đương nhiên.” Vương Đằng bắt đầu xây dựng quan hệ.
Bạn bè trong thiên hạ là một nhà, vậy mọi người đều là bạn bè.
Thủ lĩnh Nhung Lê thật cảm động: “Không hổ là bạn của Veblen, các ngươi đều là người tốt.”
“Những Quang Nhung Linh này thật dễ lừa.” Vương Đằng thầm nói trong lòng.
Lúc này, một Quang Nhung Linh chạy vào, nói mấy câu gì đó với Nhung Lê.
“Có chuyện gì thế?” Vương Đằng thấy sắc mặt bọn họ nghiêm trọng, không nhịn được mở miệng hỏi.
Bọn họ nói ngôn ngữ thổ dân, cho nên Vương Đằng nghe không hiểu.
“Có vài tộc nhân bị thương nặng, vết thương của bọn họ thật nặng, ta phải đi qua xem.” Trên mặt Nhung Lê lộ ra vẻ sốt ruột.
“Ta đi cùng với ngươi, nhìn xem có thể giúp đỡ việc gì không.” Vương Đằng nói.
“Được!” Nhung Lê không từ chối, hai người rời khỏi phòng, đi đến một gian nhà gỗ ở phía sau.
Ba Quang Nhung Linh bị thương được bố trí ở đây, hơi thở của bọn họ mong manh, mắt thấy sẽ không được.
Quang Nhung Linh khác gấp gáp đến xoay vòng vòng.
Lúc này, Nhung Lê và Vương Đằng vội vàng đi đến.
“Thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh ngươi mau cứu mấy người Nhung Trát đi.”
…
Nhìn thấy Nhung Lê đã đến, Quang Nhung Linh trong phòng đều ào ào mở miệng nói.
“Mọi người đừng gấp gáp, ta tới thử xem.” Nhung Lê trấn an mọi người một chút, đi đến bên cạnh ba Quang Nhung Linh bị thương, đặt bàn tay đầy lông mềm như nhung lên trên miệng vết thương kia, lòng bàn tay hắn lập tức có tia sáng trắng lóe lên, lực Quang Minh nồng đậm dũng mãnh vào trong cơ thể người bị thương.