Nàng cảm thấy mình giống như kẻ ngốc, không hề biết cái gì cả, còn Vương Đằng lại giống như cái gì cũng biết, điều này khiến cho nàng rất không thoải mái.
“Liên quan gì đến ngươi?” Vương Đằng liếc xéo nàng.
“Ngươi!” Feriah chỉ có thể giương mắt nhìn, tức đến không nói thành lời.
“Đừng nóng giận, tức giận không đáng.” Vương Đằng nói: “Dù sao hai ta đều không quen biết.”
“…” Feriah.
“Đúng rồi, lần sau khi ta nói chuyện thì đừng nói chen vào, không biết chút lễ phép nào cả.” Vương Đằng tiếp tục nói.
“…” Feriah.
Cố ý!
Tên khốn này nhất định đang cố ý, hắn đang trả thù nàng lần trước cướp hạt giống của hắn.
“Đại trưởng lão, ta thật hiếu kỳ, Thánh sứ kia là tồn tại như thế nào?” Vương Đằng không để ý đến Feriah nữa, quay đầu lại hỏi.
“Các ngươi không biết, ba trăm năm trước, núi Thánh còn chưa bị sương mù dày đặc bao phủ.” Đại trưởng lão nói một câu không rõ đầu rõ đuôi.
Vương Đằng nhíu mày.
Cho nên trong này còn có biến cố gì sao?
“Khi đó chúng ta sẽ lựa chọn ra một vài tộc nhân tiến vào núi Thánh, phụng dưỡng dưới Quang Minh Thánh thụ, những tộc nhân này chính là Thánh sứ.” Đại trưởng lão nói.
“Sương mù này xuất hiện như thế nào?” Vương Đằng không nhịn được hỏi.
“Không biết.” Đại trưởng lão lắc đầu nói: “Không có ai biết sương mù xuất hiện như thế nào, chúng ta từng phái người đi điều tra, nhưng bọn họ không hề trở về, khi lại xuất hiện đã biến thành Thánh sứ.”
“Nhưng Thánh sứ hiện giờ đã không giống với Thánh sứ trước kia nữa.”
“Không giống?” Vương Đằng hơi sững sờ: “Có gì không giống?”
“Bọn họ trở nên càng mạnh hơn, giống như không hề có tình cảm, kể cả dáng vẻ đều thay đổi.” Đại trưởng lão nói.
“Trên ngọn núi này nhất định đã xảy ra vấn đề, hỏi nhiều như vậy làm gì, đánh thẳng lên là được.” Feriah siết chặt nắm tay, nóng lòng muốn thử.
Vương Đằng liếc xéo nàng.
“Ngươi có ánh mắt gì vậy hả?” Feriah cau mày hỏi.
Vương Đằng lắc đầu, hỏi đại trưởng lão: “Thực lực của Thánh sứ này như thế nào?”
“Đại khái có thực lực cấp Vũ Trụ đỉnh phong, hơn nữa Thánh sứ không phải chỉ có một người.” Đại trưởng lão nói.
Sắc mặt Feriah cứng đờ.
Thực lực cấp Vũ Trụ đỉnh phong, lại còn không chỉ có một người!
Nếu như nàng muốn chạy, đối phương chắc chắn không giữ được nàng, nhưng nàng không thể đánh lại nhiều tồn tại cấp Vũ Trụ đỉnh phong được.
Nghĩ đến lời nói chắc chắn đánh thẳng lên vừa nói, nàng lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Giống như ba hoa khoác lác!
“Không bằng ngươi đi lên thử xem?” Vương Đằng quay đầu nói.
“Đi, đi thì đi, ai sợ ai chứ.” Ánh mắt Feriah lóe lên, hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“Rất tốt, vậy nhờ vào ngươi.” Vương Đằng giơ một ngón tay cái lên với nàng.
Feriah đâm lao phải theo lao.
“Không được, không được, quá nguy hiểm, không thể đi.” Đại trưởng lão lắc đầu liên tục, không đồng ý.
Feriah vui vẻ trong lòng, đại trưởng lão giỏi quá, mau ngăn cản ta lại, ta không muốn đi.
“Đại trưởng lão ngươi đừng ngăn cản nàng, con nhóc này có giọng điệu lớn như vậy, thực lực chắc chắn không tệ, ngươi để cho nàng đi.” Vương Đằng nói.
“…” Sắc mặt Feriah lại một lần nữa cứng đờ.
Vương Đằng, ta và ngươi không đội trời chung!
“Hừ, ngươi cho rằng ai cũng nhát gan giống như ngươi sao.” Nàng đè nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh nói.
“Đúng đúng đúng, ta nhát gan nhất, ngươi lá gan lớn nhất, mau đi đi.” Vương Đằng không thèm để ý gật đầu nói.
“Vương Đằng ngươi đừng kích thích nàng nữa. Feriah ngươi cũng vậy, đừng kích động, nếu như xảy ra chuyện, ta không có cách nào ăn nói với ông nội ngươi đâu.” Đại trưởng lão dở khóc dở cười.
Feriah lại không phục.
Vì sao thái độ của đại trưởng lão đối với Vương Đằng và đối với nàng hoàn toàn khác nhau vậy, vốn chỉ coi nàng như đứa con nít.
Vương Đằng khẽ cười, cũng không kích thích Feriah nữa, chỉ trêu chọc nàng, báo mối thù trước đó.
Hắn nhìn lên đỉnh núi bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ cái gì.
Feriah chú ý đến vẻ mặt của Vương Đằng, không khỏi động lòng.
Tên này chắc chắn định trộm lên núi!
Một ý niệm nảy sinh trong lòng nàng, cuối cùng không dừng lại được.
Đám người Vương Đằng quay trở về trong phòng của đại trưởng lão, chờ đợi thủ lĩnh các bộ lạc khác mang theo phiến đá đến đây.
Rất nhanh hoàng hôn buông xuống.
Lục tục có Quang Nhung Linh của bộ tộc khác đến đây, tụ tập ở trong phòng của đại trưởng lão, dùng ngôn ngữ của bọn họ nói gì đó với đại trưởng lão.
Nhung Lê cũng xen lẫn vào trong đó, nói mấy câu rồi thảo luận kịch liệt.
“Ôi, hình như bọn họ không bằng lòng để cho ngươi tìm hiểu phiến đá.” Feriah vui sướng khi người gặp họa cười nói.
“Ta không thể tìm hiểu, ngươi cũng không tìm hiểu được.” Vương Đằng nhắm mắt lại, ánh mắt không hề mở ra nói.
“Ta không giống với ngươi, ông nội của ta có ước định với bọn họ.” Feriah đắc ý nói.
“Vậy ngươi cũng không tìm hiểu được cái gì, ta đoán chừng người của bộ tộc các ngươi đã đến đây không ít, nhưng người được truyền thừa chân chính chắc không có ai nhỉ.” Vương Đằng nói.
Feriah bị Vương Đằng nói đến chỗ đau, á khẩu không trả lời được, một mình ở bên đó hờn dỗi.
“Người khác không được, ta chắc chắn có thể.” Một lát sau, nàng lại không nhịn được nói: “Về phần ngươi, chắc chắn không có hy vọng gì.”
Nói xong liếc nhìn Vương Đằng, rất khinh thường.
Vương Đằng cười ha ha.
“…” Feriah cảm thấy một quyền của mình đánh vào trên bông, rất buồn bực.
(╬ ̄ 皿  ̄ )= # ( ̄# )3 ̄ )
Tức chết bà mày!
Cuối cùng vẫn là đại trưởng lão có vẻ mặt nghiêm túc nói mấy câu gì đó, mười mấy Quang Nhung Linh khác im lặng xuống.
“Vương Đằng, ngươi đến đây một chút.” Đại trưởng lão vẫy tay gọi Vương Đằng.
“Có chuyện gì vậy? Đại trưởng lão.” Vương Đằng khẽ chớp mi, xem ra đã có kết quả.
“Vương Đằng, đêm nay chúng ta muốn tiến hành hiến tế, chờ hiến tế xong, ngươi và Feriah cùng nhau tìm hiểu phiến đá hoàn chỉnh đi.” Đại trưởng lão nói.
“Hiến tế!” Vương Đằng hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, khi tất cả phiến đá tập trung một chỗ, chúng ta cần phải tiến hành hiến tế.” Đại trưởng lão nói.
“Còn có tập tục như vậy.” Vương Đằng gật đầu, tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, đây là tập tục của Quang Nhung Linh, nhập gia tùy tục, hắn tự nhiên phải tỏ ra tôn trọng đầy đủ.