Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1882 - Chương 1882. Biến Cố Chưa Biết Trên Núi Thánh, Quang Minh Thánh Thụ! (2)

Chương 1882. Biến cố chưa biết trên núi Thánh, Quang Minh Thánh thụ! (2)
Chương 1882. Biến cố chưa biết trên núi Thánh, Quang Minh Thánh thụ! (2)

Tuy rằng nàng có thể cướp đi, nhưng như vậy, tình hữu nghị giữa bộ tộc của bọn họ với Quang Nhung Linh sẽ triệt để vỡ tan.

Ông nội của nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Lúc trước nàng không hiểu, cũng đã từng hỏi ông nội nàng, lấy thực lực của bọn họ, chiếm phiến đá thành của mình rõ ràng là một chuyện rất nhẹ nhàng, vì sao lại không làm?

Ông nội nàng lại ý vị sâu xa nói cho nàng biết:

“Feriah à, thế gian vạn vật, mỗi người đều có duyên phận riêng, muốn đi được xa hơn thì phải nhìn thấy rõ tất cả duyên phận này, thứ do ép buộc có được cuối cùng không giữ được.”

Feriah cảm thấy ông cụ quá mức Phật hệ.

Nhưng ai bảo ông cụ là cường giả một phương chứ.

Nắm đấm của ai lớn thì lời người đó có đạo lý, không có vấn đề gì.

Vương Đằng không biết trong lòng Feriah có nhiều ý tưởng đến như vậy, biết được mình có thể tìm hiểu những phiến đá khác nên thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Sau đó hắn lại hỏi: “Đại trưởng lão, ta nghe nói trước đó có vài võ giả Nhân tộc xâm nhập bị Thánh sứ của núi Thánh bắt đi, không biết núi Thánh và Thánh sứ này có lai lịch như thế nào vậy?”

Feriah cũng rất tò mò, liếc nhìn Vương Đằng, sau đó ánh mắt rơi lên trên người đại trưởng lão.

Đại trưởng lão im lặng một chút, đứng lên nói: “Các ngươi đi theo ta ra ngoài nhìn xem.”

Vương Đằng và Feriah liếc nhìn nhau. Feriah hừ nhẹ một tiếng, dời ánh mắt đi, giống như nhìn hắn nhiều thêm một lần đều là ghét bỏ.

Vương Đằng không thèm để ý, cười khẽ, đứng dậy đi theo đại trưởng lão ra khỏi căn phòng.

Dưới hướng dẫn của đại trưởng lão, bọn họ đi đến một góc độ có thể nhìn xem ngọn núi lớn trước mắt kia.

“Các ngươi xem, đây chính là núi Thánh của chúng ta, thánh địa của Quang Nhung Linh chúng ta.” Đại trưởng lão chỉ vào ngọn núi lớn trước mắt nói.

Nó nói xong lại rơi vào trong im lặng, giống như nhớ lại điều gì.

“Núi Thánh này có chỗ nào đó kỳ lạ không?” Vương Đằng hỏi.

“Trên núi Thánh mọc một gốc cây Quang Minh linh thụ, nó là đồ đằng được chúng ta cung phụng nhiều thế hệ, chúng ta gọi nó là Quang Minh Thánh thụ. Mỗi trăm năm nó sẽ kết ra một quả, chỉ cần ăn quả đó thì có thể có được thực lực vượt trên cấp Hành Tinh…” Đại trưởng lão nói xong, dừng lại một chút, cuối cùng nói: “Còn có thể đạt được sinh mệnh dài lâu.”

“Quang Minh Thánh thụ!” Trong lòng Vương Đằng vừa động: “Hay chính là cây Quang Minh con bạng tinh kia đã nói?”

Hắn hơi ngạc nhiên, quả do Quang Minh Thánh thụ kia kết thành lại có thể khiến cho người ta thu được thực lực mạnh mẽ, còn có sinh mệnh dài lâu.

Công hiệu này cực kỳ tương tự với cây Quang Minh trong truyền thuyết!

Nước Quang Minh do cây Quang Minh ngưng tụ chẳng những có thể chữa khỏi vết thương và tật bệnh, cũng có thể gia tăng tuổi thọ.

Sẽ không phải thật sự là cây Quang Minh chứ?

“Cái gì, có thể đạt được sinh mệnh dài lâu?” Feriah chấn động.

Đây cũng không phải công hiệu linh vật bình thường có thể có được, bất cứ là cái gì, hễ có thể gia tăng tuổi thọ đều là vật cực kỳ hiếm thấy trong vũ trụ.

Ở đây lại có một gốc linh thụ có thể thu được sinh mệnh dài lâu!!

“Bé con à, nhận được sinh mệnh dài lâu cũng chưa hẳn là chuyện tốt lành gì đâu.” Đại trưởng lão cười nói.

“Có thể có được sinh mệnh lâu dài thì có thể có được càng nhiều thời gian để truy tìm con đường võ đạo, có gì không tốt chứ.” Feriah không hiểu ý của hắn.

“Nếu như ta đoán không sai, quả do Quang Minh Thánh thụ này kết ra có bất lợi gì đúng không.” Vương Đằng nhàn nhạt mở miệng nói.

Đại trưởng lão kinh ngạc liếc nhìn Vương Đằng.

Vương Đằng và Feriah bằng tuổi nhau, nhưng Feriah giống như người trẻ tuổi, còn Vương Đằng tuy rằng đôi khi có dáng vẻ của người trẻ tuổi, nhưng trong lời nói và việc làm lại luôn lộ ra cảm giác thành thục không phù hợp với tuổi tác.

Feriah nhìn Vương Đằng, ánh mắt hơi động.

“Ngươi nói không sai, tuy rằng quả do Quang Minh Thánh thụ này kết ra có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng lại sẽ cạn kiệt thiên phú của sinh linh, cho dù có được thực lực vượt qua cấp Hành Tinh chẳng qua chỉ là ngoại lực thôi, bản thân lại vĩnh viễn không thể tu luyện qua cấp Hành Tinh được.” Đại trưởng lão nói.

“Thế này…” Sắc mặt Feriah lập tức thay đổi, phương pháp kéo dài tuổi thọ như vậy, nàng thà không muốn.

Dù sao thiên phú mới là thứ quan trọng nhất đối với nàng.

Nếu như không có thiên phú, chẳng khác nào đã bị chặt đứt con đường võ đạo, còn không bằng để cho nàng đi chết.

“Quả do Quang Minh Thánh thụ này kết ra, sao ta lại thấy giống như một loại thuốc độc.” Vương Đằng như có đăm chiêu nói.

“Ngươi nói như vậy cũng không sai.” Đại trưởng lão cười khổ nói.

Thứ sẽ cạn kiệt thiên phú, đây chẳng phải là một loại thuốc độc sao.

“Đại trưởng lão, ta từng có được mấy hạt giống ngươi xem đây là cái gì vậy?” Vương Đằng lấy hạt giống ra, đưa cho đại trưởng lão.

Feriah vừa nhìn thấy thứ này, sắc mặt lập tức đen thui.

Trước đó nàng đã thấy Vương Đằng dùng thứ này để hấp dẫn tinh thú, còn tưởng rằng là thứ gì tốt nên ra tay cướp, kết quả phát hiện thứ này cmn chỉ là một hạt giống, vốn không có chỗ kỳ lạ gì cả, trừ bỏ có thể hấp dẫn tinh thú ra, nàng không phát hiện ra được có bất cứ tác dụng nào khác.

“Đây là…” Đại trưởng lão nhíu mày, hết sức kinh ngạc: “Đây sao lại hơi tương tự với quả do Quang Minh Thánh thụ kết thành vậy, nhưng khí tức hình như còn mỏng manh hơn nhiều.”

“Quả nhiên.” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

“Ngươi có thứ này từ đâu vậy?” Đại trưởng lão có vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.

“Lấy từ trong cơ thể của một vài tinh thú, sau khi chúng nó sử dụng hạt giống, có thể bộc phát ra thực lực ở trên cấp Vương.” Vương Đằng nói.

“Tác dụng này thật sự tương tự với quả do Quang Minh Thánh thụ kết thành.” Đại trưởng lão nói.

“Đúng!” Vương Đằng gật đầu, trầm tư một chút hỏi: “Sau khi các ngươi ăn quả do cây Quang Minh kết thành, có phải thấy được thứ gì kỳ lạ không?”

“Thứ gì kỳ lạ.” Đại trưởng lão nhìn Vương Đằng, ánh mắt thật kỳ quái, lắc đầu nói: “Vậy thì không có.”

“Này, có phải ngươi biết được thứ gì không?” Feriah không thể nghe được nữa, lớn tiếng hỏi.

Hết chương 1882.
Bình Luận (0)
Comment