Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1881 - Chương 1881. Biến Cố Chưa Biết Trên Núi Thánh, Quang Minh Thánh Thụ!

Chương 1881. Biến cố chưa biết trên núi Thánh, Quang Minh Thánh thụ!
Chương 1881. Biến cố chưa biết trên núi Thánh, Quang Minh Thánh thụ!

Nguyên lực Quang Minh nồng đậm phiêu tán xung quanh khiến căn phòng này thoải mái vô cùng.

Vậy thật quá mức, trong phòng trồng hoa trồng cỏ khắp nơi, khiến cho nó giống như một khu vườn hoa nhỏ.

Không thể không thừa nhận, Quang Nhung Linh còn rất biết hưởng thụ.

Vương Đằng nhìn quanh, đều không khỏi nhìn mà thèm.

Những linh hoa linh thảo hệ Quang Minh này đều là thứ tốt!

“Vương Đằng, xem ra ngươi thật sự thích mấy thứ này, chờ khi ngươi rời đi, ta tặng cho ngươi một ít.” Đại trưởng lão hào phóng nói.

“Sao lại không biết xấu hổ như thế.” Vương Đằng thấy vẻ mặt của mình bị nhìn ra, nhưng không xấu hổ, cười nói: “Nhưng không thể chối từ thịnh tình của đại trưởng lão, nên ta mặt dày nhận vậy.”

Đại trưởng lão: “…”

Nhung Lê: “…”

Feriah: “…”

Đã từng gặp vô sỉ, nhưng chưa thấy vô sỉ như vậy.

“Ngươi thật sự da mặt dày.” Feriah không nhịn được khinh bỉ một câu, rất khinh thường Vương Đằng.

Ở nhà nàng, linh vật hệ Quang Minh cấp bậc như vậy còn rất nhiều.

Vừa nhìn đã biết kẻ quê mùa không biết từ đâu chạy đến này là đồ không có kiến thức, thấy cái gì đều cảm thấy là đồ tốt, đều muốn chiếm tiện nghi, không có hơi tiền đồ nào cả.

“Da mặt dày mới tốt, chịu đòn giỏi.” Vương Đằng không coi là quan trọng, ngược lại cười hề hề nói.

Thiếu nữ này vừa thấy đã biết là tiểu thư được nuông chiều từ bé, không lo liệu việc nhà, không biết củi gạo đắt.

Cô bé như vậy chính là thiếu ăn đòn!

Hai người lại ầm ĩ, nhưng Nhung Lê và đại trưởng lão không để ý đến bọn họ, Nhung Lê thuật lại tình huống trước đó bộ lạc bọn họ đã gặp phải.

Đại trưởng lão nghe nói là Vương Đằng cứu bộ lạc Margera, không khỏi quay đầu sang liếc nhìn hắn.

Nhưng mà Vương Đằng còn đang bận cãi nhau với Feriah, cho nên không nhìn thấy.

“Đại trưởng lão, ta đưa phiến đá cho Vương Đằng tìm hiểu, hắn nói hắn có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề tu luyện cho chúng ta.” Nhung Lê nhỏ giọng nói.

“Thật sao??” Đại trưởng lão lập tức tỉnh táo tinh thần, một tia sáng lóe lên trong mắt, nắm lấy cánh tay Nhung Lê hỏi.

“Hắn nói như vậy.” Nhung Lê đã sớm dự đoán được đại trưởng lão nghe thấy tin tức này, nhất định sẽ hết sức kích động, không khỏi nở nụ cười he he.

Hắn cảm thấy đây là công lao của mình, nếu không phải hắn cho Vương Đằng nhìn phiến đá thì làm sao có thể khiến Vương Đằng phát hiện ra vấn đề tu luyện của bọn họ.

“Nếu như có thể giải quyết vấn đề tu luyện cho chúng ta, ngươi chính là đại công thần của chúng ta.” Đại trưởng lão không khỏi vỗ đầu Nhung Lê, nói.

“Đại trưởng lão, các ngươi mới vừa nói tên này có thể giải quyết được vấn đề tu luyện cho các ngươi?” Feriah hiển nhiên đã nghe được lời nói chuyện giữa đại trưởng lão và Nhung Lê, chỉ vào Vương Đằng, không khỏi mở miệng hỏi.

Đại trưởng lão chưa trả lời mà nhìn Vương Đằng.

“Phải đợi ta nhìn xem tất cả phiến đá mới được.” Vương Đằng không dám cam đoan, thật ra khi hắn chiếm được truyền thừa ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’, hắn có nắm chắc tuyệt đối giải quyết được vấn đề tu luyện của Quang Nhung Linh, nhưng hắn sẽ không nói ra. ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’ càng ít người biết đến càng tốt.

Kể cả cường giả cấp Bất Hủ có được công pháp Thần cấp đều cần phải cẩn thận che giấu, huống hồ là một võ giả cấp Hằng Tinh như hắn.

Nếu nói ra, đoán chừng về sau sẽ phiền toái không ngừng.

“Không có khả năng, vấn đề kể cả ông nội của ta đều không thể giải quyết được, ngươi dựa vào cái gì có thể giải quyết.” Feriah không phục nói.

“Ông nội của ngươi là ai!” Vương Đằng tức giận nói: “Chuyện hắn không thể giải quyết được thì người khác cũng không thể giải quyết, thật sự nực cười.”

“Nếu nói như vậy, phụ nữ có thể sinh con, có phải ông nội của ngươi cũng có thể sinh con không?”

“Ngươi láo xược!” Feriah khó thở, hừ lạnh một tiếng nói: “Lại dám nói ông nội ta như vậy, hừ, nếu như ta nói tên của ông nội ta ra, sẽ hù dọa chết ngươi.”

“Thế ngươi mau nói đi, mau nói ra hù chết ta, ta không ngăn cản ngươi.” Vương Đằng không coi là quan trọng nói.

“…” Feriah tức đến ngực sắp nổ.

Mỗi một câu nói của tên khốn này đều tức chết người, nhìn cái mặt sao mà đáng giận, nàng hận không thể lấy đao chém chết tên khốn trước mặt này.

“Đừng nóng giận, tức điên lên ngực sẽ không phát triển, vốn đã nhỏ.” Vương Đằng nhìn bộ ngực không ngừng phập phồng của Feriah, nói.

“Ta…” Ánh mắt Feriah phun lửa.

“Các ngươi ấy, thật đúng là trẻ con.” Đại trưởng lão dở khóc dở cười.

“Đại trưởng lão, ngươi nhất định không được tin hắn, có lẽ hắn vì xem phiến đá của các ngươi.” Feriah hít sâu vài hơi để cho mình bình tĩnh lại, chỉ số thông minh đã quay về, nói với đại trưởng lão.

“Vương Đằng là bạn của Quang Nhung Linh chúng ta. Cho dù hắn không thể giải quyết được vấn đề tu luyện cho chúng ta, để cho hắn nhìn xem phiến đá đều không có vấn đề gì.” Đại trưởng lão nói: “Chúng ta đã bảo tồn những phiến đá này quá lâu, thứ có thể nhận được đều nhận cả. Thứ không thể nhận được, ép buộc đều không được, các ngươi đều là võ giả hệ Quang Minh, để cho các ngươi nhìn xem cũng có trợ giúp cho các ngươi.”

Vương Đằng kinh ngạc liếc nhìn đại trưởng lão.

Chỉ có thể nói không hổ là sinh linh đã sống lâu năm, vẻ thoải mái lộ ra trong lời nói, không coi phiến đá kia thành bảo bối để cất giấu.

Nhưng nếu như bọn họ biết được trong phiến đá có cất giấu một môn công pháp Thần cấp, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Vương Đằng đoán, đây có thể là vấn đề tồn tại của chính Quang Nhung Linh, bọn họ không thể tìm hiểu được ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’!

Bằng không nhiều năm như vậy, nếu như có thể tìm hiểu được thì đã sớm tìm hiểu ra.

“Chờ thủ lĩnh các bộ lạc đưa phiến đá của bọn họ đến đây, các ngươi cùng đi tìm hiểu đi.” Đại trưởng lão nói.

Feriah vốn cho rằng đây là đặc quyền chỉ nàng mới có thể hưởng thụ, kết quả không ngờ dọc đường lại nhét thêm một Vương Đằng vào. Điều này khiến cho nàng rất khó chịu, định nói lại thôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đại trưởng lão, nàng chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Nói cho cùng, phiến đá không thuộc về nàng, đó là đồ của Quang Nhung Linh.

Hết chương 1881.
Bình Luận (0)
Comment