“Ớ…” Nhung Lê nhìn thấy đại trưởng lão tốt đẹp không tổn hao gì, cả người đều ngẩn ra, trừng lớn mắt, kinh ngạc hỏi: “Đại trưởng lão, ngươi không có việc gì chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?” Đại trưởng lão chống quải trượng, tức giận nói.
“Ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện, có người từ bên ngoài đến tập kích bộ lạc của ta, bọn chúng nói đội trưởng của bọn chúng đã đến chỗ đại trưởng lão, cho nên ta mới vội vàng chạy đến.” Nhung Lê gãi đầu nói.
“Bộ lạc của ngươi cũng bị tập kích sao?” Giọng đại trưởng lão già nua, khẽ chớp mi nói: “Ngược lại thật sự đã có người đến chỗ chúng ta, nhưng mà bọn họ mạo phạm núi Thánh, đã bị Thánh sứ bắt đi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nhung Lê yên tâm.
Lúc này, Vương Đằng từ phía sau không nhanh không chậm bay đến.
Hắn không hề vội vàng, bởi vì khi ở phía xa hắn đã dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ kiểm tra tình hình nơi đây một phen.
Ở đây không có dao động nguyên lực của người ngoài đến, cũng không có mùi máu tanh gì, nói rõ vẫn chưa gặp chuyện không may.
Hắn đi đến gần, liếc nhìn đại trưởng lão của Quang Nhung Linh này.
Nghe tiếng không bằng gặp mặt, tuổi của đại trưởng lão này đã rất lớn, tóc và lông mày thật dài đều kéo trên đất.
Vương Đằng không khỏi dùng ‘Đôi mắt Chân Thị’ liếc nhìn qua, chân mày không dễ phát hiện nhíu khẽ.
Hắn phát hiện căn nguyên sinh mệnh của đại trưởng lão Quang Nhung Linh này gần như suy kiệt, giống ánh nến trong gió, sẽ tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng thật kỳ quái ở chỗ, căn nguyên sinh mệnh của nó thủy chung vẫn duy trì trạng thái nửa chết nửa sống kia, giống như có thứ gì đó đang duy trì sinh mệnh của nó.
Rõ ràng có vẻ đã đạt đến giới hạn tuổi thọ của cấp Hành Tinh, nhưng lại vẫn cứ ương ngạnh còn sống.
“Vị này là?” Đại trưởng lão nhìn Vương Đằng, không khỏi hỏi.
“Đại trưởng lão, hắn chính là bạn của Veblen kia, tên là Vương Đằng, trước đó Veblen đã liên hệ với ngươi, ngươi không biết hắn sao.” Nhung Lê giới thiệu.
“Hóa ra ngươi chính là bạn của Veblen, lão hủ đã đợi ngươi thật lâu, chờ một chút, để cho ta cẩn thận nhìn xem.” Đại trưởng lão hơi vui mừng, đưa tay lấy hình chụp ra, đối chiếu với gương mặt của Vương Đằng, rồi mới xác nhận nói: “Là ngươi, là ngươi, Nhân tộc các ngươi đều có dáng dấp na ná nhau, ta thật sự không nhận ra dáng vẻ của các ngươi, xin hãy thứ lỗi!”
“…” Vương Đằng.
Hóa ra chứng mù mặt không chỉ có một mình Nhung Lê.
“Đại trưởng lão Quang Nhung Linh, chào ngươi!”
Nhưng Vương Đằng vẫn tiến lên hành lễ, tỏ vẻ tôn trọng đối với trưởng giả.
“Ha ha ha.” Hình như đại trưởng lão thật vui vẻ, nói: “Không cần khách khí, đến chỗ của ta, chúng ta tâm sự một phen.”
“Vị đại trưởng lão này nhiệt tình như vậy.” Vương Đằng không nhịn được nói thầm trong lòng.
Sau đó Vương Đằng và Nhung Lê đi theo đại trưởng lão đến trong một gian nhà gỗ không lớn.
Mới vừa đến trước nhà gỗ, một bóng dáng đã đi từ trong nhà gỗ ra.
“Là nàng!” Bước chân của Vương Đằng khựng lại, ánh mắt hơi nheo lên, hơi kinh ngạc trong lòng.
Người này rõ ràng chính là thiếu nữ tóc ngắn màu bạc trước đó đã giao chiến với hắn.
Lúc trước khi hắn kiểm tra bộ lạc này vẫn chưa hề phát hiện ra đối phương, nhưng nếu là thiếu nữ này thì không kỳ quái, nàng có phương pháp che giấu cao thâm.
“Lại là ngươi!” Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc nhìn thấy Vương Đằng cũng kinh ngạc vô cùng.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Sau đó hai người không hẹn mà cùng mở miệng nói.
Hai người Vương Đằng và thiếu nữ tóc ngắn màu bạc hiển nhiên không ngờ đến sẽ gặp được đối phương ở đây, tình hình lập tức hơi xấu hổ.
“Xem ra các ngươi đã sớm quen biết.” Đại trưởng lão nhìn hai người, cười nói.
“Đâu chỉ quen biết, chúng ta còn đánh một trận nữa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ha ha, chỉ là một tên đánh không lại ta.” Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc cười đắc ý.
Vương Đằng lắc đầu, không hề tranh cãi, vẻ mặt thật bình tĩnh, không vì thế mà thay đổi.
Vẻ mặt kia giống như một người lớn đối mặt với một cô bé cố tình gây sự, đang nhường nhịn nàng.
“Ngươi có vẻ mặt gì vậy hả!” Quả nhiên, thiếu nữ tóc ngắn màu bạc lập tức nổi giận.
“Đại trưởng lão, ngươi quen biết nàng?” Vương Đằng không để ý đến nàng, quay đầu sang hỏi đại trưởng lão Quang Nhung Linh.
Thiếu nữ này có lai lịch không rõ, tại sao lại xuất hiện ở đây, tất cả đều tràn đầy nghi vấn.
“Feriah là cháu gái một người bạn cũ của ta, cách một khoảng thời gian, nếu có người thích hợp thì bộ tộc bọn họ đều sẽ đưa đến hành tinh này của chúng ta để rèn luyện một phen.” Đại trưởng ông lãoi thích.
“Feriah!” Vương Đằng thầm lẩm nhẩm tên đối phương, hỏi: “Bộ tộc của bọn họ là gì?”
“Chuyện này thì ngươi phải hỏi Feriah.” Đại trưởng lão cười nói.
“Thế nào, muốn thăm dò lai lịch của ta sao?” Feriah khoanh tay trước ngực, khinh miệt nhìn Vương Đằng.
“Ngươi chỉ 1m5, cô bé, xin mời thu hồi ánh mắt không phù hợp với chiều cao của ngươi.” Vương Đằng nói.
Thiếu nữ tóc ngắn màu bạc: [ `Д ]
“Ngươi muốn đánh nhau hả?” Nàng giận dữ lườm Vương Đằng, khẽ kêu.
“Đến đây đi, vừa vặn đánh nốt trận lần trước chưa đánh xong.” Vương Đằng ngoắc tay ra hiệu với nàng.
Mắt thấy hai người định đánh nhau.
“Được rồi! Được rồi! Các ngươi đều là bạn của Quang Nhung Linh ta, vậy cho lão già ta một chút thể diện đi, hóa chiến tranh thành tơ lụa được không?” Đại trưởng lão giống như nhìn thấy hai người vai dưới đùa giỡn, cười hề hề nói.
“Hừ, ta cho đại trưởng lão thể diện, không so đo với ngươi.” Feriah hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi.
Vương Đằng cũng chỉ có thể từ bỏ, không thể thật sự đánh nhau ở chỗ Quang Nhung Linh.
Nói thật, trên người thiếu nữ tóc ngắn màu bạc này không hề thiếu thứ tốt, hắn rất muốn đánh nhau một phen, lại cạo chút lông cừu từ trên người nàng.
Nhưng tình huống không cho phép.
Sau đó đại trưởng lão dẫn hai người và Nhung Lê đi vào trong nhà gỗ.
Trang trí trong nhà gỗ này còn khoa trương hơn cả chỗ ở của Nhung Lê.
Đủ loại linh thảo hệ Quang Minh được chất đống khắp nơi, hơn nữa chúng nó được sinh trưởng tự nhiên chứ không phải bị người ngắt lấy rồi để vào trong nhà.