Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1879 - Chương 1879. Lại Thấy Truyền Thừa Thần Cấp, Nguyên Quang Thánh Kinh! (3)

Chương 1879. Lại thấy truyền thừa Thần cấp, Nguyên Quang Thánh Kinh! (3)
Chương 1879. Lại thấy truyền thừa Thần cấp, Nguyên Quang Thánh Kinh! (3)

“Chiếc phi thuyền này coi là nhỏ, nó chỉ là công cụ dùng để thay đi bộ của ta thôi, phi thuyền chân chính dùng để di chuyển trong vũ trụ còn chưa lấy ra đâu.” Vương Đằng nói.

Trên thực tế chiếc phi thuyền này thật sự chỉ là một chiếc phi thuyền cấp Vực Chủ thật bình thường chứ không phải là Hỏa Hà, thể tích hoàn toàn không thể so sánh được với Hỏa Hà.

Nếu như Vương Đằng lấy Hỏa Hà ra, chỉ sợ tạo ra đánh sâu vào đối với Quang Nhung Linh mới là vĩ đại chân chính.

Một phi thuyền cấp Giới Chủ, cho dù ở đâu đều là tồn tại giống như quái vật lớn.

“…” Nhung Lê.

Đây coi như là nhỏ?

Tha thứ cho nó không có kiến thức gì.

Nó thật sự không thể nào tưởng tượng ra được phi thuyền càng vĩ đại hơn nữa, vậy lớn đến mức độ nào?

“Đi thôi.” Vương Đằng không để ý đến ý tưởng của Nhung Lê, chậm rãi lên không, dẫn đầu tiến vào trong phi thuyền.

Nhung Lê phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, vội vàng mang theo vài Quang Nhung Linh còn lại tiến vào phi thuyền của Vương Đằng.

Nếu như tốc độ phi thuyền của Vương Đằng nhanh hơn, còn cưỡi Địa Tê thú làm gì!

Huống hồ đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi phi thuyền vũ trụ, thật sự ngạc nhiên, đương nhiên muốn thử một lần cho đã ghiền.

Rầm!

Phi thuyền khởi động, trong một trận nổ vang nhanh chóng bay đến chỗ sâu trong rừng rậm.

Trên phi thuyền.

Nhung Lê quan sát tất cả xung quanh trong phi thuyền, đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi phi thuyền của nhân loại, nên tràn đầy tò mò với nó.

Vương Đằng không để ý đến bọn họ, giờ phút này đang ngồi ở sau tay lái trong phòng điều khiển chính, nhìn đám người Hewlett trước mặt.

“Đội trưởng của các ngươi ở đâu?” Vương Đằng nhàn nhạt hỏi.

Lúc Hewlett và Bilbom nhìn thấy chiếc phi thuyền cấp Vực Chủ này đều khiếp sợ đầy lòng.

Phi thuyền cấp Vực Chủ!

Thanh niên thần bí này lại ngồi một chiếc phi thuyền cấp Vực Chủ.

Phải biết rằng, kể cả trong đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn họ cũng chỉ có đoàn trưởng tiêu tốn rất nhiều đồng Vũ Trụ mới mua được một chiếc phi thuyền cấp Vực Chủ.

Còn năm cường giả cấp Vực Chủ khác đều sử dụng phi thuyền cấp Vũ Trụ.

Về phần đội trưởng của bọn họ vì là em gái của đoàn trưởng nên mới có tư cách sử dụng phi thuyền cấp Vũ Trụ.

Giờ phút này, bọn họ cảm thấy Vương Đằng càng thần bí, sợ hãi hắn càng sâu hơn, không dám do dự, vội vàng mở miệng nói:

“Đội trưởng bọn ta đi đến nơi nguyên lực Quang Minh nồng đậm nhất trên hành tinh này, nơi đó chắc là nơi quan trọng nhất ở đây.”

“Lại đi đến đó.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe.

Khi còn chưa tiến vào hành tinh này, hắn đã kêu Viên Cổn Cổn tiến hành kiểm tra nơi này, tự nhiên biết nơi nguyên lực Quang Minh nồng đậm nhất ở đâu.

Hiện giờ nơi bọn họ đang định đi đến chính là chỗ nguyên lực Quang Minh nồng đậm nhất.

Cũng chính là bộ lạc chỗ đại trưởng lão của Quang Nhung Linh.

Nhung Lê ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy đến nói: “Nơi nguyên lực Quang Minh nồng đậm nhất chính là chỗ ở của đại trưởng lão!”

“Ngươi đừng gấp gáp!” Vương Đằng vội vàng an ủi: “Đám người bọn họ vì bảo vật đến đây, nếu như bọn họ muốn được chỗ tốt từ đại trưởng lão các ngươi, sẽ không tùy tiện tổn thương đến hắn.”

“Vương Đằng, chúng ta có thể nhanh hơn một chút không?” Nhung Lê vốn không nghe vào được, sốt ruột hỏi.

“Ta sẽ cố gắng tăng tốc độ.” Vương Đằng nói.

“Xin nhờ.” Nhung Lê nói.

Hai người Hewlett không khỏi liếc nhìn nhau, cảm thấy bất an vô cùng.

Người thanh niên này rất thần bí, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh, bọn họ không biết đội trương của mình có phải là đối thủ của người thanh niên này hay không?

Cho dù đánh thắng được, lỡ như thanh niên này có thân phận đoàn lính đánh thuê Hắc Diệp Xà bọn họ không thể trêu chọc vào thì sao?

Mà lúc này bọn họ đã trở thành tù nhân, không làm được gì cả, chỉ có thể nhìn xem.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Nửa giờ sau, ở trong mô phỏng toàn cảnh của phi thuyền, phía trước xuất hiện một ngọn núi vĩ đại cao vút trong mây.

“Vương Đằng, chúng ta phải dừng lại ở đây, nếu không sẽ kinh động đến tồn tại trên núi Thánh.” Nhung Lê đột nhiên mở miệng nói.

“Tồn tại ở trên núi Thánh.” Trong lòng Vương Đằng vừa động, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trước đó đã nhìn thấy trong vũ trụ, hỏi: “Đó là tồn tại gì?”

“Đó là… ôi chà, tạm thời không thể giải thích rõ ràng cho ngươi được, vẫn chờ gặp được đại trưởng lão, để đại trưởng lão nói cho ngươi biết, ta cũng không rõ ràng lắm.” Nhung Lê nghĩ hồi lâu, không biết nên giải thích như thế nào, vò đầu nói.

“…” Vương Đằng không nói được gì, tên này thật đúng là ngốc nghếch.

Sau đó hắn thu hồi phi thuyền vào, cùng với mấy người Nhung Lê lập tức bay về phía núi Thánh.

Nhung Lê là cấp Hành Tinh, bởi vậy có thể bay được.

Phương thức bay đi của nó thật kỳ lạ, hai tay dang ra, lông mềm như nhung trên người hình như phồng lên, giống một con diều lớn trong gió.

Lúc này bọn họ còn cách núi Thánh một đoạn, nhưng mà tốc độ của bọn họ không chậm, trong thoáng chốc đã bay đến dưới chân núi Thánh.

Cây cối ở đây vô cùng tươi tốt, xung quanh kỳ hoa dị thảo rậm rạp, nguyên lực Quang Minh nồng đậm vô cùng.

Các tòa nhà gỗ dựng trong cây cối, trong bụi cỏ, tiếng suối nước róc rách truyền đến từ đằng xa, đủ loại tinh thú cỡ nhỏ sinh hoạt ở nơi đây, có bươm bướm lóng lánh tia sáng màu trắng, có con thỏ toàn thân trắng nõn, còn có rất nhiều chim chóc, kêu ríu rít không ngừng, kết hợp thành một khúc nhạc tự nhiên, khiến nơi đây giống như thế ngoại đào nguyên.

“Đại trưởng lão! Đại trưởng lão!” Nhung Lê lo lắng cho an nguy của đại trưởng lão, từ trên bầu trời hạ xuống, đã lớn tiếng kêu lên.

Quang Nhung Linh ở trong ngôi nhà xung quanh đều ào ào bị kinh động, rời khỏi phòng.

“Nhung Lê!”

“Là Nhung Lê của bộ lạc Margera!”

“Sao nó lại đến đây?”

Những Quang Nhung Linh này không xa lạ gì với Nhung Lê, lập tức đã nhận ra nó, không khỏi thảo luận ào ào.

Một Quang Nhung Linh thoạt nhìn tuổi rất lớn đi ra dưới nâng đỡ của hai Quang Nhung Linh, tức giận nói: “Nhung Lê, sao ngươi đã đến vậy? Có chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng?”

Hết chương 1879.
Bình Luận (0)
Comment