Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1878 - Chương 1878. Lại Thấy Truyền Thừa Thần Cấp, Nguyên Quang Thánh Kinh! (2)

Chương 1878. Lại thấy truyền thừa Thần cấp, Nguyên Quang Thánh Kinh! (2)
Chương 1878. Lại thấy truyền thừa Thần cấp, Nguyên Quang Thánh Kinh! (2)

Đây là thứ căn bản nhất của bọn họ.

Vương Đằng chỉ dùng ba tiếng đã tìm hiểu ra được một phương pháp tu luyện, Nhung Lê đã không biết nên hình dung thiên phú của hắn như thế nào nữa.

“Nếu như ta đoán không sai, phương pháp tu luyện của các ngươi nhận được từ trên phiến đá đúng không.” Vương Đằng nói.

“Đúng, đúng!” Nhung Lê đã bất chấp giấu giếm, liên tục gật đầu.

“Veblen nói phương pháp tu luyện của các ngươi thật đặc thù, chỉ có thể tu luyện đến cấp Hành Tinh, ta nghĩ ta có biện pháp giải quyết vấn đề này.” Vương Đằng nói.

“Cái gì?!” Nhung Lê kinh hãi nói: “Ngươi có thể giải quyết được.”

“Không tin à?” Vương Đằng cười thần bí hỏi.

“Không, không, ta tin, ta nhất định tin tưởng ngươi.” Nhung Lê nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trái tim không khỏi đập mạnh lên, vội vàng nói: “Ngươi nhất định phải giúp bọn ta, vấn đề này đã quấy nhiễu bọn ta quá lâu, xin nhờ ngươi.”

“Yên tâm đi, trước khi đến đây ta đã nói với Veblen, nếu ta có cách sẽ nhất định giúp đỡ các ngươi giải quyết vấn đề này, hiện giờ ta đã đại khái tìm được mạch suy nghĩ.” Vương Đằng nói.

“Vậy tốt quá, ngươi và Veblen đều là người tốt, các ngươi đều là ân nhân của Quang Nhung Linh bọn ta.” Nhung Lê đều sắp cảm động phát khóc, thiếu chút nữa lại định cho Vương Đằng một cái ôm gấu, bị hắn né tránh.

Tuy rằng ôm Quang Nhung Linh này thật sự rất thoải mái, giống như ôm món đồ chơi bằng lông nhung, nhưng hắn không muốn lại lần nữa ngực hít thở không thông.

Nếu là người đẹp ngực lớn còn miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Còn là Nhung Lê thì thôi đi.

“Trước đó, ta hỏi ngươi một vấn đề.” Vương Đằng nói.

“Ngươi hỏi đi, hỏi gì đều được.” Nhung Lê gãi đầu.

“Chỗ các ngươi có phải không chỉ có một phiến đá?” Vương Đằng hỏi.

“Đúng vậy, tổng cộng có mười tám phiến, có mười tám bộ lạc, mỗi một bộ lạc nắm giữ một phiến, đại trưởng lão nắm giữ phiến lớn nhất.” Nhung Lê nói.

“Ta cần phải nhìn xem tất cả phiến đá.” Vương Đằng đề nghị.

“Không thành vấn đề, ta sẽ thông báo cho bọn họ mang theo phiến đá đi đến chỗ đại trưởng lão, bọn họ sẽ không từ chối.” Nhung Lê vỗ ngực cam đoan.

“Dứt khoát như vậy.” Vương Đằng hơi kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng phiến đá này chắc là thứ quan trọng nhất của Quang Nhung Linh, Nhung Lê có thể cho hắn xem là vì hắn đã cứu bộ lạc của nó.

Nhưng sao hình như phiến đá của các bộ lạc khác lại không hề canh chừng nghiêm ngặt gì, chỉ cần muốn nhìn xem là có thể nhìn thấy vậy.

“Những người khác chắc chắn không được, nhưng ngươi là ân nhân của bộ lạc Margera bọn ta, còn phải giải quyết vấn đề tu luyện cho bọn ta. Mọi người chắc chắn không có ý kiến.” Nhung Lê nói.

“Vậy được rồi, ngươi thử trước xem, đến lúc đó nếu không được, ta lại nói chuyện với đại trưởng lão các ngươi.” Vương Đằng nói.

Nhung Lê cảm thấy Vương Đằng băn khoăn hơi nhiều, nhưng không nói thêm gì, đi sang bên cạnh khẽ kêu hai tiếng, khiến Vương Đằng không rõ chân tướng.

Tên này đang làm gì vậy?

Khi hắn đang nghi ngờ không hiểu, có mấy con chim màu trắng bay từ trong rừng rậm đến, đậu lên trên lòng bàn tay xòe ra của Nhung Lê.

Nhung Lê lấy một ít lương thực đút cho mấy con chim nhỏ kia, sau đó lại kêu cục cục hai tiếng, giơ tay lên, con chim bắt đầu bay đi theo phương hướng khác nhau.

“Các ngươi dựa vào loại chim này để truyền tin?” Vương Đằng đi tới, tò mò hỏi.

“Đúng vậy, chúng nó là Phong Hào điểu, bay rất nhanh, tinh thú khác đều đuổi không kịp, cho nên thật thích hợp để truyền lại tin tức giữa các bộ lạc.” Nhung Lê gật đầu nói.

“Chúng ta cũng xuất phát đi đến chỗ đại trưởng lão thôi, thời gian không đợi người.” Vương Đằng không hỏi nữa, nói thẳng.

“Được, có thể xuất phát bất cứ lúc nào, ta đã kêu người chuẩn bị xong.” Nhung Lê dẫn theo Vương Đằng đi đến một bãi đất trống ở chính giữa bộ lạc, ở đó đã có mấy con tinh thú được thuần hóa chờ sẵn, hơi giống như vật cưỡi.

“Chúng ta cưỡi chúng nó đi?” Vương Đằng quan sát mấy con tinh thú kia, nó tương tự với bò tót, bốn chân to khỏe, chắc là tinh thú am hiểu chạy nhanh, nhưng những tinh thú này có cấp bậc rất thấp, tốc độ nhanh nữa cũng không nhanh đến đâu.

“Đúng vậy, Địa Tê thú là tinh thú nhanh nhất ở chỗ chúng ta, hơn nữa thật sống lâu, am hiểu chạy nhanh trong rừng, cưỡi chúng nó đi đến chỗ đại trưởng lão, buổi tối chúng ta có thể đến nơi.” Hình như Nhung Lê vẫn còn rất đắc ý khoác lác vật cưỡi của bọn họ.

“Nếu không… vẫn ngồi phi thuyền của ta đi, đại khái nửa giờ phi thuyền của ta có thể đến nơi.” Vương Đằng chần chừ một chút, vẫn nói.

“…” Nhung Lê hơi ngẩn ra, hỏi: “Không phải Veblen nói phi thuyền của các ngươi không thích hợp để bay trong hành tinh sao?”

“??” Vương Đằng cũng ngẩn ra.

Vì sao phi thuyền lại không thích hợp bay trong hành tinh chứ?

Phi thuyền này lớn đến mức độ nào mới không thích hợp bay trong hành tinh, chẳng lẽ còn lớn hơn cả hành tinh sao?

Nhưng mà ngẫm lại, hình như hắn đã rõ ý tưởng của Veblen.

Những Quang Nhung Linh này không có kiến thức gì, đoán chừng cũng đã khoác lác tốc độ của Địa Tê thú này với Veblen, Veblen ngượng ngùng đả kích Nhung Lê, cho nên mới nói dối.

Nhưng mà hiện giờ tình hình khẩn cấp, còn có những người khác từ bên ngoài chưa biết đến hành tinh này vây bắt Quang Nhung Linh, Vương Đằng không quan tâm nhiều như vậy, hắn trực tiếp lấy phi thuyền ra, lơ lửng trên không rừng rậm.

Một phi thuyền đủ để bao trùm toàn bộ bộ lạc Margera đột nhiên xuất hiện trên không, ngăn cản ánh mặt trời, phủ xuống một bóng tối lớn, đủ để khiến lòng người sợ hãi.

Quang Nhung Linh ở bên dưới đều sợ đến ngây người.

Quái thú sắt thép này là cái gì?

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

“Đây, đây chính là phi thuyền vũ trụ của ngươi?” Nhung Lê ngửa đầu, lắp bắp hỏi.

“Đúng vậy!” Vương Đằng cười nói: “Thế nào, có thể được chứ.”

“Phi thuyền của các ngươi đều vĩ đại như vậy sao?” Nhung Lê nuốt ngụm nước bọt, chua xót nói.

Hiện giờ nó mới cảm nhận được chênh lệch giữa Quang Nhung Linh với nền văn minh mạnh mẽ trong vũ trụ, chỉ sợ chiếc phi thuyền như vậy cũng đủ để hủy diệt nền văn minh của bọn họ.

Hết chương 1878.
Bình Luận (0)
Comment