Vương Đằng không khỏi bật cười, nói: “Ngươi không sợ ta không trả lại cho ngươi sao?”
“Thực lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, nếu như thật sự muốn cướp, ta không ngăn được ngươi.” Nhung Lê nói.
Có lúc Vương Đằng thật sự không biết Quang Nhung Linh này rốt cuộc là hồn nhiên thật hay hồn nhiên giả, câu nói này rất có tiêu chuẩn.
Hắn đột nhiên hiểu rõ, Nhung Lê dùng biện pháp này chẳng phải để làm sâu hơn mối quan hệ với mình sao.
Vương Đằng cứu bọn họ là một bên ra sức, hiện giờ Nhung Lê đưa phiến đá này cho hắn tìm hiểu, vậy chính là có đến có đi, quan hệ mới sẽ gần hơn.
“Vậy ta đây không khách khí.” Vương Đằng không chối từ nữa, ánh mắt lại nhìn về phía phiến đá, toàn bộ tinh thần đều tập trung lên trên đó.
Nhung Lê mỉm cười, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài phòng, cứ yên tâm để Vương Đằng ở lại trong chỗ ở của mình như vậy.
Thân hình tròn tròn kia lắc lư đi lại trong bộ lạc, chỉ huy các Quang Nhung Linh khác chuẩn bị sẵn sàng, chờ Vương Đằng tìm hiểu xong, bọn họ nên xuất phát đến chỗ đại trưởng lão.
Có người từ bên ngoài đến hành tinh của bọn họ, hơn nữa người đến không có ý tốt, cuộc sống bình yên của bọn họ cuối cùng bị phá vỡ.
Thật ra đại trưởng lão đã sớm dự đoán được một ngày này đến, cho nên mới để cho bọn họ học tập tiếng Vũ Trụ thông dụng, để đối phó với thay đổi lớn sắp đến.
May mắn là bọn họ không hề thiếu bạn bè mạnh mẽ.
…
Trong phòng, Vương Đằng biết Nhung Lê đã rời đi, nhưng không chú ý nhiều, toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm trong phiến đá.
Là một phù văn sư, hắn không xa lạ gì với phù văn, nhưng phù văn Quang Minh rất hiếm gặp, khi tìm hiểu nó khó tránh khỏi phải tiêu tốn một chút thời gian.
Ngộ tính cấp Vực Chủ mạnh mẽ đã phát huy tác dụng, đủ loại ánh sáng thần kỳ hiện lên trong đầu Vương Đằng, thể chất Quang Minh mở ra, khiến toàn thân hắn sáng lên, thần thánh lạ thường, giống như con của Quang Minh.
Đáng tiếc người khác không nhìn thấy được một cảnh này.
Phù văn trên phiến đá đột nhiên lóe ra ánh sáng lộng lẫy, giống như sống lại, thật sự đang vặn vẹo nhảy ra, giống như hợp thành rất nhiều văn tự cổ xưa.
Phù văn là vật dẫn của quy tắc thiên địa, chẳng những có thể dùng để minh phút trận pháp, còn có thể ghi chép lại một vài chân ý và cảm ngộ.
Có người còn nói, phù văn thật ra là một loại văn tự cổ xưa.
Không biết từ lúc nào, Vương Đằng đã nhắm mắt lại, trong đầu hắn, tinh thần lực dẫn theo căn nguyên Quang Minh ít ỏi lưa thưa minh phút ra từng phù văn, rõ ràng giống với phù văn trên phiến đá như đúc, kể cả thần vận đều không kém chút nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một tiếng!
Hai tiếng!
Ba tiếng!
Lúc được ba tiếng…
Vào khoảnh phút này, Vương Đằng đột nhiên mở mắt ra, tia sáng màu trắng chớp động trong mắt, có từng đường phù văn huyền ảo lóe lên rồi biến mất ở chỗ sâu trong đồng tử.
“Nguyên Quang Thánh Kinh!!!”
Vương Đằng thở phào ra một ngụm khí đục, chấn động trong lòng, chậm rãi phun ra bốn chữ từ trong miệng.
Hắn đã lĩnh ngộ được một môn công pháp từ trong phiến đá!
Một môn công pháp Thần cấp!!!
Công pháp Thần cấp hệ Quang Minh!
Tuy rằng tên gọi là Thánh Kinh, nhưng nó là công pháp Thần cấp chân chính.
Dù thế nào Vương Đằng đều không thể ngờ nổi trong phiến đá này lại che giấu một môn công pháp Thần cấp người đời tha thiết ước mơ.
Chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi!
Môn công pháp này có cùng cấp bậc với ‘Không Diệt Thần Kiếm quyết’, là công pháp tuyệt thế có thể để cho võ giả tu luyện đến cấp bậc vô thượng Chân Thần này!
Kể cả cường giả cấp Bất Hủ biết được tồn tại của công pháp này đều sẽ vì nó mà gây chiến.
Nếu tin tức thật sự truyền ra, chỉ sợ sẽ gây ra chấn động, khiến vô số sinh linh của tinh vực đổ máu vì nó.
Lực ảnh hưởng của nó quá mức khủng khiếp!
Vương Đằng lại hít sâu vài hơi mới chậm rãi bình tĩnh lại.
May mắn! May mắn!
May mà Quang Nhung Linh không tìm hiểu ra được môn công pháp này từ trên phiến đá, bằng không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lấy thực lực của bọn họ, làm sao có thể giữ được môn công pháp này.
Quang Nhung Linh chỉ tìm hiểu được một phần, ví dụ như ‘Nguyên Quang Chưởng’ chính là một loại phương pháp trị liệu được ghi chép lại trong ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’ này.
Nhưng ‘Nguyên Quang Thánh Kinh’ Vương Đằng nhận được lại không phải là bản trọn vẹn, không phải là công pháp hoàn chỉnh.
Hắn nhìn phiến đá, nếu như không đoán sai, phiến đá này khẳng định không chỉ có một.
Vương Đằng cất kỹ phiến đá, ánh mắt hơi phức tạp, chỉ sợ Nhung Lê còn không biết phiến đá này là thứ quý giá cỡ nào.
Sau đó hắn rời khỏi phòng, đi tìm Nhung Lê.
“Sao ngươi lại đi ra vậy?” Nhung Lê hơi khó hiểu hỏi.
“Ta đã tìm hiểu xong.” Vương Đằng nói.
“Đã tìm hiểu xong??” Nhung Lê ngẩn ngơ ra.
Ở trong bộ tộc Quang Nhung Linh, người tiêu tốn thời gian ngắn nhất khi tìm hiểu phiến đá dùng trọn vẹn ba ngày.
Đây là kỷ lục ngắn nhất được ghi lại trên lịch sử của Quang Nhung Linh.
Còn Vương Đằng mới nhìn phiến đá trong thời gian không đến ba tiếng, cho nên ngay từ đầu Nhung Lê thật sự không nghĩ đến Vương Đằng có thể tìm hiểu được cái gì, còn tưởng rằng hắn đi ra ngoài vì có việc nào đó.
Kết quả Vương Đằng lại nói mình đã tìm hiểu xong.
Nhung Lê thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
“Đúng.”
Nhưng mà Vương Đằng lại gật đầu, trực tiếp thừa nhận.
“…” Nhung Lê tiêu hóa hồi lâu mới tiếp nhận được sự thật này, lại ôm một tia may mắn hỏi: “Vậy ngươi tìm hiểu được cái gì?”
“Một phương pháp tu luyện hệ Quang!” Vương Đằng ý vị sâu xa nói.
“Shh!” Nhung Lê hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn trừng đến tròn xoe.
Trước kia những Quang Nhung Linh tìm hiểu phiến đá, thứ tìm hiểu được đều không giống nhau.
Có Quang Nhung Linh nhận được lý giải cảm ngộ đối với lực Quang Minh, có người nhận được kỹ năng, ví dụ như ‘Nguyên Quang Chưởng’ bọn họ nắm giữ, chỉ có rất ít người may mắn tìm hiểu được phương pháp tu luyện.
Mà vài phương pháp tu luyện thật ra là nguồn gốc phương pháp tu hành của bọn họ.