Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1876 - Chương 1876. Cảm Kích Của Quang Nhung Linh, Phiến Đá Thần Bí! (3)

Chương 1876. Cảm kích của Quang Nhung Linh, phiến đá thần bí! (3)
Chương 1876. Cảm kích của Quang Nhung Linh, phiến đá thần bí! (3)

Chỉ chốc lát sau, hơi thở của Quang Nhung Linh này đã ổn định lại, xem như cứu được về một cái mạng.

Khuôn mặt Quang Nhung Linh lộ ra vẻ mừng rỡ, không dám lên tiếng quấy rầy Vương Đằng nữa, chỉ có thể vô cùng khẩn trương nhìn hắn tiếp tục cứu chữa cho hai Quang Nhung Linh còn lại.

Tuy rằng nguyên lực tinh thần Quang Minh của Vương Đằng chỉ có cấp Hằng Tinh nhị giai, nhưng tốt xấu gì cũng tinh thuần vô cùng, khi thi triển ‘Nguyên Quang Chưởng’ có ưu thế vô cùng lớn, hiệu quả chữa trị tốt hơn mới vừa rồi Nhung Lê thi triển gấp bội.

Nếu hắn có thể tăng độ thuần thục của ‘Nguyên Quang Chưởng’ lên đến tiểu thành, đại thành, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.

“Phù!”

Hắn thở ra một hơi thật dài, cảm nhận nguyên lực tinh thần Quang Minh hiện giờ còn thừa lại không được bao nhiêu trong cơ thể, không khỏi cười khổ.

Cho dù nguyên lực của hắn tinh thuần, nhưng cứu chữa cho ba người vẫn tiêu hết sạch nguyên lực tinh thần Quang Minh.

Nhung Lê nhìn thấy ba Quang Nhung Linh đều thoát khỏi nguy hiểm, dù thế nào đều không thể che giấu được niềm vui trên mặt. Nó kích động trực tiếp cho Vương Đằng một cái ôm như gấu, cảm giác mềm mại kia khiến Vương Đằng giống như rơi vào trong một chiếc sofa cỡ lớn.

“Quang Nhung Linh này thật thích hợp làm đệm.” Vương Đằng không tự chủ được hiện ra một suy nghĩ như vậy trong đầu.

“Vương Đằng, cảm ơn, thật sự cảm ơn ngươi!” Nhung Lê vô cùng cảm kích nói.

“A… không cần khách khí, nên làm vậy nên làm vậy, ngươi buông ta ra trước đi, ta sắp thở không nổi.” Vương Đằng nói.

“Ha ha ha, nhìn xem ta kích động này.” Nhung Lê ngượng ngùng gãi đầu.

“Thật là ngốc nghếch.” Vương Đằng câm nín trong lòng, Nhung Lê này dù sao cũng là thủ lĩnh của một bộ lạc, kết quả lại giống như một đứa trẻ.

“Để bọn họ nghỉ ngơi đi, chúng ta đi ra ngoài trước.” Vương Đằng nói.

“Đúng đúng, đến chỗ ta, ngươi đã hai lần ra tay cứu giúp, ta nhất định phải cảm ơn ngươi.” Nhung Lê kéo Vương Đằng đi ra ngoài.

Vương Đằng rời khỏi căn phòng trong ánh mắt tôn kính lại cảm kích của các Quang Nhung Linh khác. Các Quang Nhung Linh này vây tới, nhìn xem vết thương đã triệt để khôi phục của ba Quang Nhung Linh kia, thán phục không thôi.

Ở trong mắt những Quang Nhung Linh này, Vương Đằng hiện giờ chẳng những là võ giả mạnh mẽ khiến cho người ta kính sợ, còn là một người bạn đáng để tôn kính.

Chỗ ở của Nhung Lê nằm ở vị trí trung tâm của bộ lạc, là một căn nhà gỗ rất lớn.

Nhà gỗ bọn họ ở vô cùng kỳ lạ, vô cùng thân cận với thiên nhiên, giống như hòa hợp thành một khối với cỏ cây xung quanh.

Sau khi Vương Đằng đi theo Nhung Lê vào nhà, phát hiện bên trong có khoảng trời riêng, ấm áp và thoải mái vô cùng, giống như một cái ổ cỏ vĩ đại, trong phòng còn mọc đầy đủ loại kỳ hoa dị thảo, mùi thơm xông vào mũi.

“Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy chút đồ cho ngươi.” Nhung Lê nói một tiếng rồi chui vào sau phòng, không biết đi làm gì.

Vương Đằng lắc đầu, quan sát xung quanh, cảm giác phòng ở này khá thú vị, những Quang Nhung Linh này thật sự không giống với các chủng tộc khác.

Nhưng mà ánh mắt hắn chợt lóe, ý cười nhẹ không khỏi hiện lên nơi khóe miệng.

Xem ra vừa rồi không ra tay uổng công, thái độ của Nhung Lê này đối với hắn rõ ràng đã khác trước, nếu đổi lại là trước đó, đối phương sẽ không dẫn hắn đến chỗ ở của mình.

Căn phòng trước đó bọn họ nói chuyện với nhau chỉ là một căn nhà gỗ đơn giản, giống như dùng để chiêu đãi người khác.

Còn đây là chỗ ở của Nhung Lê, chỉ sợ là người thân cận mới có cơ hội đi vào.

Hai lần cứu giúp, nhận được tác dụng tăng lên.

Đang nghĩ, Nhung Lê chui từ đằng sau ra, trong tay cầm một phiến đá, đi đến trước mặt Vương Đằng, giống như hiến vật quý đặt phiến đá lên trên mặt bàn.

“Ngươi mau đến nhìn xem.” Nhung Lê thần bí nói.

Vương Đằng khẽ chớp mi, ánh mắt hơi kinh dị nhìn phiến đá trước mặt.

Đây là một phiến đá vô cùng cổ xưa, khi Nhung Lê đặt nó lên trên bàn, vẻ tang thương đã đập vào mặt.

Ánh mắt Vương Đằng hơi ngưng lại, nhìn lên phiến đá, chỉ thấy ngoài mặt phiến đá phút họa rất nhiều phù văn cổ xưa phức tạp lại huyền ảo.

Thoạt nhìn qua, phù văn này giống như đang vặn vẹo, có được sinh mệnh vậy.

Nhưng khi nhìn lại, tất cả phù văn đều yên lặng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Phiến đá này…” Vương Đằng thầm ngạc nhiên không thôi.

“Thế nào, thích phần lễ vật này không?” Nhung Lê cười he he nói.

“Phút ở trên này chính là phù văn Quang Minh!” Vương Đằng cẩn thận quan sát phiến đá, chậm rãi mở miệng nói.

“Đúng, ngươi là võ giả hệ Quang Minh, chắc những phù văn Quang Minh này sẽ có trợ giúp cho ngươi.” Nhung Lê nói: “Sau khi chúng ta đạt đến cấp Hành Tinh đều sẽ có được tư cách tìm hiểu phiến đá này, thứ mỗi người lĩnh ngộ được đều khác nhau, phải nhìn xem ngươi có thể lĩnh ngộ ra cái gì từ trên đó.”

“Đồ quan trọng như vậy, ngươi cứ để cho ta tìm hiểu như thế sao?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nói.

“Bạn của ta, ngươi đang khinh thường ta sao?” Nhung Lê hiếm thấy lộ vẻ tức giận, trừng lớn mắt nhìn Vương Đằng.

“A.” Vương Đằng không ngờ hắn phản ứng lớn như thế, không khỏi hơi ngớ ra, vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, chính bởi vì chúng ta là bạn bè nên ta mới không muốn chiếm chỗ tốt của ngươi. Phiến đá này chắc là một thứ đồ rất quan trọng của các ngươi, tại sao có thể để cho ta một người ngoài tìm hiểu được.”

Nhung Lê thấy Vương Đằng nói như vậy, sắc mặt mới hòa hoãn lại, giống như rất vui vẻ vì Vương Đằng thừa nhận mối quan hệ bạn bè giữa bọn họ, nói: “Tuy rằng phiến đá này rất quan trọng đối với chúng ta, nhưng không có gì so sánh được với ân cứu mạng của ngươi. Nếu như ngươi không phải là võ giả hệ Quang Minh, có lẽ ta sẽ dùng phương thức khác để cảm ơn ngươi, nhưng ngươi vừa đúng là võ giả hệ Quang Minh, cho nên ta nghĩ phiến đá này sẽ có trợ giúp không nhỏ cho ngươi.”

Vương Đằng nhìn thấy được chân thành từ trong mắt Nhung Lê, lần này thật sự bị cảm động một phen.

Quang Nhung Linh này thật sự ngốc nghếch đáng yêu!

“Nhưng sau khi ngươi tìm hiểu xong phải trả lại cho ta.” Nhung Lê nói.

Hết chương 1876.
Bình Luận (0)
Comment