Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1885 - Chương 1885. Tiện Tay Dcmm Chứ!

Chương 1885. Tiện tay dcmm chứ!
Chương 1885. Tiện tay dcmm chứ!

Ánh sáng màu trắng thánh khiết chiếu lên trên tất cả Quang Nhung Linh, khiến cho bọn họ giống như đắm chìm vào trong ánh sáng trắng, có vẻ càng thánh khiết.

Đột nhiên, tất cả thân thể của Quang Nhung Linh trôi nổi lên, trên người bọn họ lại tản mát ra tia sáng màu trắng, giống như hóa thành các quả cầu ánh sáng.

Bọn họ giống như linh hồn của sinh mệnh kỳ diệu tập trung tinh thần trời đất sinh ra.

Bọn họ chính là những đứa con được vùng trời đất nơi này yêu thương nhất!

Hai người Vương Đằng và Feriah bị biến cố bất ngờ xảy ra này làm kinh hãi đến thất thần ngay tại chỗ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sao trong lúc bất ngờ những Quang Nhung Linh này đều sáng lên cả??

Hai người đều chưa phản ứng kịp, nhưng đều không hẹn mà cùng nảy sinh ra một suy nghĩ ở trong lòng.

Hóa ra đây mới là Quang Nhung Linh!

Sẽ phát sáng!

Không có vấn đề gì!

Vương Đằng phục hồi tinh thần lại, chớp mắt, cảm thấy kinh dị vô cùng.

Hắn mở ‘Đôi mắt Chân Thị’ ra, định dòm ngó dò xét biến hóa trong đó, nhưng hoàn toàn không có thu hoạch gì.

Điều này khiến cho hắn nhíu mày không thôi.

Kể cả ‘Đôi mắt Chân Thị’ đều không thể nhìn ra được cái gì sao?

Quang Nhung Linh rốt cuộc là tồn tại như thế nào?

Vương Đằng vốn luôn cho rằng thiên phú của Quang Nhung Linh có hạn, cho nên bị giới hạn ở cấp Hành Tinh, nhưng lúc này ý tưởng của hắn dao động.

Quang Nhung Linh còn có rất nhiều bí mật chưa biết.

Hình thức sinh mệnh trong vũ trụ đều có đặc điểm với thiên phú của riêng bọn họ, không thể một gậy phủ định.

Khi đang suy nghĩ, một loạt bong bóng thuộc tính lại rơi ra từ trong màn sáng trắng kia, kể cả trên người Quang Nhung Linh cũng rơi bong bóng thuộc tính xuống.

Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, tranh thủ cuốn niệm lực tinh thần ra, nhặt tất cả lên.

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x200’

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x180’

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh x350’

Một đám bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong thân thể của Vương Đằng, hóa thành nguyên lực tinh thần Quang Minh vô cùng tinh thuần lưu chuyển khắp toàn thân, hội tụ lên trên không biển hư vô, khiến nguyên lực tinh thần Quang Minh của hắn cấp tốc tăng lên.

“Nguyên lực tinh thần Quang Minh thật nhiều!” Vương Đằng mừng rỡ trong lòng.

Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn!

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến có thể nhận được nhiều nguyên lực tinh thần Quang Minh như vậy vào lúc này.

Hạnh phúc đến đột ngột như thế.

Trong phút chốc, Vương Đằng cảm thấy cảnh giới nguyên lực tinh thần Quang Minh của mình đang không ngừng tăng lên, từ cấp Hằng Tinh nhị giai ban đầu đột phá đến tam giai, tứ giai, ngũ giai… cho đến lục giai mới dừng lại.

‘Nguyên lực tinh thần Quang Minh’: 11400/60000 (cấp Hằng Tinh lục giai)

“Phù!” Vương Đằng thở phào ra một hơi khí đục, có một tia sáng màu trắng lộng lẫy lóe lên trong mắt.

Sướng!

Đột nhiên tăng lên bốn giai!

Cảm giác này thật sự sướng đến không cách nào hình dung được, giống như trong nháy mắt mở ra vài tầng gông cùm xiềng xích, thoải mái toàn thân.

Feriah đang ở bên cạnh cách đó không xa, nàng liếc nhìn Vương Đằng, luôn cảm thấy biểu cảm của tên này thật kỳ quái.

Nhưng biến hóa này xảy ra ở bên trong thân thể Vương Đằng, lại bị hắn áp chế, không hề lộ ra ngoài chút nào, người ngoài tự nhiên không nhìn ra được cái gì cả.

Feriah cũng hoàn toàn không biết, chỉ trong một lúc như vậy, Vương Đằng đã nhận được chỗ tốt rất lớn.

Vương Đằng không để ý đến Feriah, ánh mắt lại nhìn lên trên núi Thánh.

Tia sáng đang chiếu xuống kia rốt cuộc là cái gì?

Lại ẩn chứa nguyên lực tinh thần Quang Minh nồng đậm đến như thế, thậm chí sau khi chiếu lên trên người Quang Nhung Linh, nguyên lực tinh thần Quang Minh của bọn họ đều nảy sinh hiện tượng đầy bồn đầy chậu.

“Nếu lại có thêm vài tia sáng nữa thì tốt!” Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà hắn càng mong cái gì thì cái đó càng không đến.

“Rầm!”

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang phát ra từ bên trên núi Thánh, trong đó giống như còn xen lẫn một tiếng kêu phẫn nộ.

Tia sáng lập tức bị cắt đứt!

Sương mù dày đặc lại lần nữa bao phủ núi Thánh, giống như tất cả hiện tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Các Quang Nhung Linh khôi phục như lúc ban đầu, rơi lên trên tế đàn.

Trên mặt đại trưởng lão và các Quang Nhung Linh khác vốn tràn đầy vui sướng, lúc này chậm rãi thu liễm, kinh ngạc không thôi.

“Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?” Lần đầu tiên trên mặt đại trưởng lão xuất hiện vẻ hoảng loạn, giống như đã phát sinh chuyện lớn khủng khiếp nào đó.

Quang Nhung Linh ở bên dưới cũng hoảng hốt, cả đám ồ lên.

Hiến tế xảy ra vấn đề lớn!

Từ ba trăm năm trước, sau khi sương mù dày đặc bao phủ núi Thánh, lúc hiến tế chưa bao giờ nhận được sự đáp lại của núi Thánh.

Một lần hiến tế này, không biết vì nguyên nhân gì, bọn họ lại nhận được đáp lại của núi Thánh.

Tất cả Quang Nhung Linh đều cực kỳ kích động, tưởng rằng thành kính của bọn họ đã cảm động đến núi Thánh, khiến cho bọn họ lần nữa nhận được đáp lại của núi Thánh.

Cho dù vào ba trăm năm trước, đây đều là chuyện vô cùng hiếm thấy, không phải mỗi lần hiến tế đều có thể nhận được đáp lại.

Chỉ vào lúc vô cùng may mắn mới nhận được sự đáp lại của núi Thánh.

Mà mỗi lần núi Thánh đáp lại, Quang Nhung Linh đều nhận được chúc phúc, nhận được một ít chỗ tốt.

Hiện giờ đã xuất hiện núi Thánh đáp lại, nhưng vào thời phút sau cùng lại xảy ra vấn đề.

Núi Thánh lại tự động cắt đứt đáp lại, đây là biến cố lớn, trước kia chưa bao giờ xuất hiện chuyện thế này.

Sao Quang Nhung Linh lại không sợ hãi!

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Feriah nhìn thấy tình hình này, không nhịn được nhíu mày lại.

“Chắc chắn đã xảy ra vấn đề.” Giọng Vương Đằng nghiêm trọng nói.

“Núi Thánh này rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, ta có dự cảm, trên kia tuyệt đối đang có kẻ giở trò.” Feriah nói.

Vương Đằng không nói nữa, ánh mắt lóe ra, như có đăm chiêu.

Đột nhiên, ánh mắt hắn nheo lại, nhìn lên chỗ bị sương mù dày đặc bao phủ trên núi Thánh.

“Có người đi xuống!” Feriah cũng đã nhận ra điều gì, một chút hưng phấn, nóng lòng muốn thử lẫn trong giọng nói.

Vèo vèo vèo…

Hết chương 1885.
Bình Luận (0)
Comment