Truyền đến tiếng xé gió, chỉ thấy mấy bóng dáng màu trắng xuyên qua sương mù dày đặc của núi Thánh xông thẳng đến, giống như mấy tia sáng trắng, đặc biệt dễ thấy trong trời đêm.
Rầm!
Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nháy mắt đã bay qua độ cao chừng trên vạn mét của núi Thánh, đi đến gần đây, tia sáng màu trắng bùng nổ, đánh về phía đám người đại trưởng lão ở bên dưới.
Tiếng gầm rú bùng nổ, công kích đáng sợ đánh thẳng lên trên tế đàn như vậy, tia sáng màu trắng bao phủ toàn bộ cả tế đàn.
Sự việc phát sinh quá nhanh, Quang Nhung Linh ở xung quanh vốn còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chờ khi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì đã không nhìn thấy gì trên tế đàn nữa.
Đại trưởng lão, thủ lĩnh các bộ lạc, tất cả đều bị công kích do tia sáng màu trắng kia tạo ra bao phủ.
“Đại trưởng lão!”
Ngay sau đó các Quang Nhung Linh xôn xao ầm ĩ lên, triệt để rối loạn.
Trên bầu trời có mấy bóng dáng màu trắng đứng trong hư không, ở tít trên cao quan sát cảnh tượng bên dưới, tia sáng màu vàng lóe lên trong mắt, lạnh như băng vô tình.
Ánh sáng trên tế đàn chậm rãi tiêu tán, cuối cùng lộ ra tình hình bên dưới.
Quang Nhung Linh ở xung quanh không khỏi sửng sốt.
Cảnh tượng máu tanh như trong dự đoán vẫn chưa hề xuất hiện, sau khi tia sáng trắng tan đi, hiện ra hai màn sáng do nguyên lực hình thành.
Một màn sáng có màu trắng thuần, tản ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Một màn sáng khác lại đủ màu đủ dạng, cũng tản ra tia sáng nhàn nhạt, có vẻ cực kỳ đẹp đẽ.
Dưới màn sáng kia chính là hai người Vương Đằng và Feriah.
Bọn họ lơ lửng trên tế đàn, hai tay nâng lên, nguyên lực trào ra từ trong cơ thể bọn họ nên mới tạo thành hai màn sáng này.
Vừa rồi chính là bọn họ kịp thời đuổi tới, nên mới cứu được trưởng lão và thủ lĩnh của các bộ lạc.
Lúc này, tất cả đại trưởng lão và thủ lĩnh của các bộ lạc đều được bảo vệ ở trong màn sáng nguyên lực, chưa hề bị thương.
Trong màn sáng màu trắng, Feriah nhìn thoáng qua màn sáng nguyên lực do Vương Đằng ở bên cạnh thi triển, vẻ kinh ngạc rõ ràng hiện lên trong mắt.
Tên này thật sự là võ giả nguyên lực Ngũ hành!
Trước đó khi đánh với Vương Đằng, nàng đã nhìn thấy Vương Đằng thi triển ‘Ngũ Hành quyền’ nên đoán Vương Đằng có thể có thân thể Ngũ hành, nhưng mà khi đó Vương Đằng vẫn chưa thừa nhận.
Mà lúc này màn sáng do Vương Đằng thi triển là do nguyên lực Ngũ hành ngưng tụ, như vậy tương đương với khẳng định hắn có thân thể Ngũ hành.
Tuy rằng nàng thật kiêu ngạo, không muốn thừa nhận thân thể Ngũ hành lợi hại bao nhiêu, nhưng nàng không thể không thừa nhận, thể chất này vô cùng hiếm thấy, có thể coi như là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy Vương Đằng không phải là đối thủ của nàng, đây là một tự tin, tự tin của thiên tài hệ Quang Minh.
Vương Đằng không biết Feriah đang nghĩ gì, nếu như biết được, đoán chừng sẽ không nhịn được bật cười.
Thân thể Ngũ hành?
Hắn không có thứ này.
Nhưng các loại thể chất lại không hề thiếu, không có một cái nào yếu kém hơn thân thể Ngũ hành cả.
Hơn nữa bản thân hắn có đủ các loại nguyên lực, kể cả nguyên lực Hắc Ám đều có, chỉ nguyên lực Ngũ hành tính là gì chứ.
Giờ phút này, hắn cúi đầu nhìn đám người đại trưởng lão, mở miệng hỏi: “Đại trưởng lão, các ngươi không sao chứ?”
Đại trưởng lão và Quang Nhung Linh lập tức phục hồi tinh thần lại, không khỏi may mắn không thôi.
Nếu không nhờ Vương Đằng và Feriah kịp thời xuất hiện cứu bọn họ, chỉ sợ bọn họ thật sự phải chết ở đây.
Công kích mới vừa rồi khủng khiếp cỡ nào, lấy thực lực của bọn họ vốn không ngăn cản được.
“Bọn ta không có việc gì.” Đại trưởng lão cũng biết bây giờ không phải là lúc nói cảm ơn, vội vàng lắc đầu nói.
“Không có việc gì thì tốt.” Vương Đằng gật đầu, nhìn mấy bóng dáng ở trên bầu trời, hỏi: “Đại trưởng lão, đây không phải là Thánh sứ ngươi đã nói đấy chứ?”
Feriah có ánh mắt kinh ngạc, nhìn mấy bóng dáng kia.
Trên người bọn nó cũng có bộ lông dài màu trắng, nhưng cơ bắp rõ ràng, dáng người cũng rất cao lớn, không tròn mượt giống như Quang Nhung Linh.
Nếu như so sánh, Quang Nhung Linh chính là mập mạp, còn mấy bóng dáng này lại là… kẻ cơ bắp!
Feriah nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức cổ quái.
“Đúng vậy!” Đại trưởng lão nhìn mấy bóng dáng kia, ánh mắt phức tạp gật đầu.
“Thánh sứ của các ngươi muốn giết các ngươi!” Feriah nghe được đại trưởng lão xác nhận mấy bóng dáng này chính là Thánh sứ, không khỏi kinh ngạc nói.
“Ba trăm năm trước bọn họ đã biến thành dáng vẻ như vậy, đã hoàn toàn không có tình cảm nữa.” Ánh mắt đại trưởng lão lộ ra bi thương, chua xót nói.
“Không có tình cảm?” Feriah nhíu mày.
Rầm!
Đúng lúc này, vài Thánh sứ trên bầu trời kia lại phát động công kích, nguyên lực công kích rơi lên trên màn sáng của hai người Vương Đằng, khiến màn sáng chấn động kịch liệt.
“Thực lực của những Thánh sứ này không tệ!” Vương Đằng nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói.
“Này, ngươi được không vậy? Nếu không được thì để ta giải quyết, ngươi bảo vệ đám người đại trưởng lão là được.” Chiến ý lộ ra trong mắt Feriah, hai nắm tay nho nhỏ đã siết chặt, tia sáng màu trắng nồng đậm đang lóe lên trên đó khiến cho Vương Đằng không khỏi nghĩ đến ‘Quang Minh quyền’ trước đó nàng đã thi triển!
Vương Đằng không để ý đến nàng, nói với đám người đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, các ngươi tránh sang bên đi, ta đi gặp mấy Thánh sứ này.”
“Các ngươi cẩn thận.” Đại trưởng lão cũng biết bọn họ không giúp đỡ được gì, nhắc nhở một tiếng rồi cùng hơn mười thủ lĩnh bộ lạc kia tránh sang bên cạnh, rời xa tế đàn.
Vương Đằng không còn lo lắng gì nữa, vung tay lên, màn sáng nguyên lực biến mất, thân hình lao mạnh ra, nghênh đón mấy tên gọi là Thánh sứ ở trên bầu trời kia.
“Để cho ta thử xem những Thánh sứ các ngươi có năng lực gì.”
Giọng nói thản nhiên truyền ra.
“Tên khốn, lại ra tay trước.” Feriah không phục, khẽ kêu lên, sau đó cũng phóng lên cao, hai đấm bộc phát ra tia sáng màu trắng chói mắt.
Quang Minh quyền!!!
Rầm rầm rầm…
Tiếng nổ vang kịch liệt quanh quẩn trong hư không, quyền ấn Quang Minh hung hăng đánh về phía mấy Thánh sứ kia.