Nhưng nàng lập tức chú ý đến ánh mắt kỳ quái của Feriah, đã biết lời nói này tuyệt đối không phải là lời nói hay.
Thậm chí nó còn có thể đang sỉ nhục nàng.
Ánh mắt của mẹ Quang Minh lập tức lại thêm rét lạnh vài phần.
Rầm!
Vô số dây mây mang theo tức giận của mẹ Quang Minh, tốc độ tăng vọt đánh từ trên bầu trời xuống, ngưng tụ ánh sáng trắng giống như từng ánh kiếm, thế công sắc bén như vậy đủ để trực tiếp chém thành hai nửa một võ giả cấp Vũ Trụ, thậm chí là cấp Vực Chủ.
Sắc mặt Feriah vô cùng nghiêm trọng, lập tức hóa thành tia sáng lóe lên nhanh chóng lùi lại.
Nhưng mà nàng vừa liếc sang, lại thấy Vương Đằng vẫn còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, không khỏi biến sắc quát to: “Mau lui lại, còn thất thần cái gì?”
Vương Đằng vẫy tay, ánh mắt nhìn thẳng vào vô số dây mây đang quất xuống kia, không hề định di chuyển, giống như muốn đỡ lấy công kích khủng khiếp này.
“Ngươi điên rồi!” Feriah không biết Vương Đằng đang nghĩ gì, đó là công kích của cấp Giới Chủ, hắn là một võ giả cấp Hằng Tinh, sao có thể cứng đối cứng được.
Biện pháp tốt nhất lúc này chính là đánh du kích với đối phương, kia dù sao chỉ là một gốc cây, tồn tại rất nhiều hạn chế.
Chỉ cần tìm được nhược điểm của nó, chưa chắc đã không đánh bại được.
Nhưng không biết tên này nghĩ như thế nào, lại định cứng đối cứng với nó.
Dây mây chi chít dày đặc phản chiếu trong mắt Vương Đằng, khóe miệng hắn cũng nhếch lên.
Hắn không ngốc!
Cũng không phải định cậy mạnh!
Mà là hắn vừa đúng có biện pháp khắc chế đối phương!
Vừa vặn khắc chế thì biết làm sao? Hắn lại không phải cố ý, hắn cũng rất bất đắc dĩ, cho nên chỉ có thể lỗ mãng.
Ánh mắt mẹ Quang Minh hờ hững, cúi đầu nhìn xuống Vương Đằng, giống như nhìn một con kiến sắp chết.
Rầm!
Vô số dây mây cuối cùng đều đánh xuống, triệt để bao phủ Vương Đằng ở bên dưới.
Feriah tận mắt nhìn thấy một màn này, đồng tử hơi co rụt lại, hơi không thể tin nổi.
Tên kia cứ… chết đi như vậy?
Theo ý nàng, thực lực của Vương Đằng không hề yếu kém, hơn nữa còn có thủ đoạn di chuyển không gian, cho dù như thế nào đều không thể cứ chết đi như vậy mới đúng.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt.
Bóng dáng của hắn hoàn toàn bị dây mây bao phủ, công kích như vậy, một võ giả cấp Hằng Tinh không thể đỡ nổi.
“Không đúng!” Feriah lại thay đổi sắc mặt, giống như cảm nhận được điều gì.
Rầm!
Vang lên một tiếng nổ vang khủng khiếp, đột nhiên, một nhiệt độ nóng rực thổi quét ra từ dưới chỗ dây mây bao trùm, khiến không khí xung quanh đều méo mó.
“Cái gì!?” Mẹ Quang Minh rất khiếp sợ.
Ngay trong ánh mắt hoảng sợ của các nàng, một ngọn lửa màu xanh ầm ầm bùng cháy lên.
Dây mây không chịu nổi nhiệt độ cao kia, gãy từng khúc, bị ngọn lửa đốt cháy lên không.
“Đây là…” Vẻ khiếp sợ tràn đầy trong mắt Feriah, ánh mắt hơi dại ra nhìn phía trước.
Chỉ thấy ngọn lửa màu xanh kia phóng lên cao, giống như một con cự long màu xanh lượn vòng, nháy mắt đạt đến độ cao mười mấy trượng.
Mà ở trong ngọn lửa kia, một bóng dáng lẳng lặng lơ lửng, được ngọn lửa màu xanh nâng lên, mái tóc màu đen bay nhẹ.
Nhiệt độ ngọn lửa cực cao, nhưng thanh niên này lại chẳng hề hấn gì.
Hắn, giống như Thần lửa!
Feriah hít sâu vài hơi mới khiến cho mình bình tĩnh lại, nhưng rung động trong lòng vẫn chưa biến mất.
Tên này thật sự khiến cho người ta kinh ngạc!
Hơn nữa rốt cuộc đây là lửa gì, lại khủng khiếp như thế?
Ánh mắt Feriah nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh kia, suy nghĩ liên tục trong đầu, tìm kiếm ghi chép lại về ngọn lửa tương tự với ngọn lửa màu xanh này ở trong ký ức.
Lúc này chỉ thấy ngọn lửa màu xanh kia bám chặt trên dây mây, bốc cháy kịch liệt lên, cũng đang lan tràn về phía bản thể linh thụ dọc theo dây mây.
Ánh sáng trên dây mây chớp động, nhưng vẫn không thể dập tắt.
“Ngọn lửa này của ngươi là gì?” Mẹ Quang Minh thay đổi sắc mặt, trong giọng nói cuối cùng xuất hiện một chút hoảng loạn.
Mộc gặp Hỏa, bị khắc chế tự nhiên!
Huống hồ lửa của Vương Đằng không phải là lửa bình thường.
Cho dù Quang Minh linh thụ này cực kỳ không tầm thường, nhưng đều khó tránh thoát được bị dị hỏa thiên địa đốt cháy.
“Không phải ngươi tự xưng là mẹ Quang Minh sao? Mà còn không nhìn ra được lửa này là gì.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ngươi…” Mẹ Quang Minh xanh mét mặt.
Câu nói này giống như đâm nhói đau nàng.
Nàng không phải là mẹ Quang Minh gì cả, nàng chỉ là một cái cây sinh ra linh trí mà thôi. Vương Đằng lại cứng rắn vạch trần tất cả.
Nhưng thấy ngọn lửa màu xanh sẽ lập tức đốt đến bản thể của nàng, nàng không kịp do dự, chỉ có thể tự động chặt đứt dây mây này, khiến cho chúng nó rời khỏi bản thể.
Mà lúc này, ngọn lửa màu xanh cách bản thể của nàng không đến một mét.
Khí tức trên người mẹ Quang Minh yếu ớt đi vài phần, dây mây vốn là một phần thân thể của nàng, đột nhiên bị chém rụng nhiều vậy, không khác nào nỗi đau chặt tay, có tổn thương không nhỏ đến bản thể.
Nhưng nàng cũng âm thầm thở nhẹ ra, ít nhất bảo vệ được bản thể.
Sau đó ánh mắt nàng kiêng kỵ nhìn xem ngọn lửa màu xanh vờn quanh trên người Vương Đằng, nhanh chóng thầm nghĩ biện pháp đối phó.
“Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!”
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng thét kinh hãi.
Vương Đằng quay đầu nhìn Feriah, hơi kinh ngạc trong lòng, đối phương lại nhận ra ngọn lửa của hắn.
“Lửa này của ngươi là dị hỏa thiên địa – lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!” Feriah không thể tin nổi, nói giống như đang muốn xác nhận với Vương Đằng.
“Không sai, kiến thức của cô nhóc ngươi không ít.” Vương Đằng gật đầu nói.
Lúc này Feriah đã không quan tâm đến việc Vương Đằng trêu ghẹo, ánh mắt trừng lớn: “Thật sự là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly! Ngươi… có được như thế nào vậy?”
Hâm mộ tràn đầy trong giọng nói của nàng.
Đây chính là dị hỏa thiên địa!
Tên này có vận may thần tiên gì lại thu phục được một dị hỏa thiên địa cho mình sử dụng.
“Nói ra có lẽ ngươi không tin, có một ngày ta nằm ngủ trên một tảng đá lớn giống như Thanh Ngưu, một đóa dị hỏa thiên địa đột nhiên từ trên trời rơi xuống, chờ ta tỉnh lại, nó đã chẳng hiểu ra làm sao nhận ta làm chủ nhân, ngươi nói có thần kỳ không.” Vương Đằng bịa chuyện.